Mấy tên trong bar áp chế tất cả mọi người, ở giữa là một chàng trai trẻ cầm đuối xì gà hút, khói thuốc lượn lờ xung quanh càng làm cho tên đó càng thêm mờ ảo, vẻ đẹp cũng khiến nhiều người ganh tỵ. Hắn ta liếc nhìn tên phục vụ đang bị thương ở chân khuỵu gối trước mặt: " Mày coa biết bộ quần áo của tao bao nhiêu tiền không? Mày còn dám ngăn tao mang con điếm kia đi. Muốn chết?"
Triệu Triển Hồng \- con trai Triệu Hổ Phú, tất cả bãi biển nởi tiếng ở Trung Quốc đều là địa bàn vùa Triệu gia, cũng là một nhân vật có chút máu mặt ở Trung Quốc nên rất kiêu ngạo, không coi ai ra gì.
Mọi ngày tên này đều đến đây chơi bời, hôm nay thấy một cô gái vừa mắt muốn cô ta phục vụ nhưng cô ta không muốn phục vụ hắn liền ra tay đánh người rồi định mang đi không may là tên phục vụ ở gần đó nhìn thấy liền ngăn lại nên mọi chuyện mới xảy ra thế này.
Tên phục vụ dưới sàn, trong mắt hiện lên vài tia sợ hãi nhưng vẫn kiên quyết nói: " Tôi không làm sai chuyện gì, dù anh có nói thế nào tôi cũng không sợ. Anh đã vi phạm quy định của bar cần phải xử phạt." Hắn ta nghe thấy tên phục vụ kia nói như vậy liền cao ngạo, khinh bỉ nhìn tên phục vụ kia, cười lớn, nói: " Chịu phạt. Haha. Nực cười. Tao nói cho mày biết nếu tao muốn đập nát cái quán bar này cũng không ai dám ngăn cản, kể cả lão đại Death bang quản lý cái bar này cũng phải nhường ta 3 phần."
Lâm Mạnh Thiên đã vào từ lâu, bar đang rất rối nên không có ai để ý đến anh chỉ đang đứng xem kịch. Không biết có chuyện đang xảy anh cũng không quan tâm mà định bước thẳng vào trong thì nghe thấy lời nói ngông cuồng của Triệu Triển Hồng, loeenf dừng lại khéo miệng hơi nhếch lên, đôi bàn tay giơ tay vỗ lớn vang to tiếng " Bốp...bốp...bốp..." thu hút sự chú ý của mọi người.
Hắn ta nhìn theo tiếng vỗ tay, thấy một người đàn ông mang một vẻ đẹp không góc chết, những tinh hoa của trời đất được các vị thần thiên vị khắc lên khuôn mặt ấy, bộ đồ tây trang được anh khoác bó sát lộ rõ cơ bắp hoàn hảo, khí thế áp bức làm cho người ta không rét mà run như một vị vương giả. Nhìn anh rất lạ, lần đầu tien trông thấy anh liền lên tiếng hỏi: " Anh là ai? Tại sao tôi chưa thấy anh bao giờ?"
Thật ra hắn ta không thấy anh bao giờ cũng phải thôi, mọi lần anh đến đây không bao giờ đi cửa chính mà đi luôn vào bàn bằng nột con đường khác, hôm nay anh nói hứng nên mới đi bằng đường này nên hắn ta không biết anh là phải thôi.
Anh không thèm trả lời câu hỏi của hắn ta mà hỏi ngược lại: " Muốn biết?" Giọng nói của anh vang lên làm tất cả mọi người trong bar đều rùng mình, cảm giác lạnh lẽo bao trùm lấy không khó xung quanh, làm người at chỉ muốn trốn tránh. Nhưng hắn ta không thèm để tâm đến nó: " Muốn."
Anh nở nụ cười giễu cợt. Từ trước đến giờ chưa một ai giám mang giọng điệu đó nói với anh, nếu có thì bọn họ đã dưới hoàng tuyền tất rồi. Anh đút hai tay vào túi quần, giọng nói khinh bỉ vang lên làm hắn ta giận tím người: " Không xứng" Hắn ta nghe thấy câu nói này của anh tức giận. Ở Trung Quốc này chưa ai sơ nhục hắn như vậy, hắn ta đập mạnh tay xuống cái bàn bên cạnh chửi thề, quát lớn: " Mẹ kiếp. Mày có biết tao là ai không mà dám nói như vậy vói tao? Tao nói cho mày biết chỉ cần một cái búng tay của tao thôi thì gia đình mày phải ra ngoài đường ăn xin nay lập tức. Có phải mày chán sống rồi đứng không?"
Tên giám đốc đứng sau anh từ nãy đến giờ vẫn không nói lời nào. Nghe thấy lời nói của hắn ta đe dọa anh, tên giám đốc liền lấy khăn tay chấm mồ hôi đang rơi đầy trên mặt. Ai mà không biết anh ghét nhất là bị kẻ khác đe dọa, vậy mà hắn ta lại dám chạm vào điều tối kị của anh. Nếu anh trách tội xuống...Haizzz