Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu

Chương 173: Cậu ba dương ra tay còn lưu lại chút tình cảm (1)



Ngay lúc này, điện thoại của Hàn Nhã Thanh đột nhiên đổ chuông, là điện thoại liên lạc nội bộ của cô. Mỗi một chiếc điện thoại nội bộ của họ đều được Mộ Dung Tri đặc biệt xử lý, cho nên người ngoài căn bản không có cách nào gọi được.

Sắc mặt của Hàn Nhã Thanh hơi trâm xuống, cô không cần nhìn cũng biết cuộc điện thoại này là của ai.

Sắc mặt của Sở Bách Hà hơi thay đổi, vội vã cầm lấy điện thoại di động của Hàn Nhã Thanh xem thử, trầm giọng nói: “Là

Chung Lam.”

Sở Bách Hà nhận điện thoại, sau đó ấn nút loa ngoài.

“Hàn Nhã Thanh, lấy được dữ liệu chưa? Phía trên đã giục mấy lần rồi, cũng đã hạ lệnh, tối nay là hạn cuối cùng, nếu tối nay cô không thể lấy được dữ liệu, hậu quả như thế nào cô cũng biết rồi đấy.”

“Phía trên? Phía trên nào vậy? Chúng tôi chỉ nghe theo lệnh của lão đại, còn mệnh lệnh của phía trên thì không đến lượt chúng tôi, cô đừng lấy phía trên ra để gây áp lực cho chúng tôi.” Sở Bách Hà vừa nghe thấy như vậy lập tức nổi giận, không chút khách khí phẫn nộ thẳng vào điện thoại.

“Sở Bách Hà, tôi không ngại nói cho cô biết, nếu tối nay Hàn Nhã Thanh không lấy được dữ liệu về, thì ngay đến cả lão đại

Đường cũng không bảo vệ nổi cô ta đâu. Hơn nữa, lão đại Đường đã đi thực hiện nhiệm vụ rồi, sợ rằng không có thời gian quan tâm chuyện này đâu.” Chung Lam nở nụ cười tùy ý: “Bây giờ là bảy giờ, trước mười hai giờ không lấy được dữ liệu mang về, hậu quả tự cô gánh.”

Sở Bách Hà cúp điện thoại.

“Mẹ nó, cô ta thật sự nghĩ mình là cái rốn vũ trụ đấy à? Dựa vào đâu mà cô ta ra nhập vào tổ chức, cô ta còn không biết xấu hổ ư? Ngoại trừ biết... câu dẫn đàn ông ra, cô ta còn làm được trò trống gì đâu chứ?” Nhiệm vụ của cô ta mỗi lân đều rất đơn giản, nhưng lần nào cũng cần có người dọn bãi chiến trường cho cô ta!” Sở Bách Hà tức đến nỗi mặt mày trắng bệch: “Ai mà chả biết, nhiệm vụ của cô ta từ trước đến nay đều chưa từng thất bại, cho nên lần này, rõ ràng là cô ta đang muốn cướp đoạt công lao sẵn có mà. Vậy mà cô ta vẫn còn mặt mũi chỉ trích chúng ta.”

Sở Bách Hà càng nói càng tức: “Cái đồ con hoang đó, cô ta dám gây phiền phức cho chị, chị nhất định sẽ một phen sống chết với cô ta.”

Hàn Nhã Thanh không nói gì, cô có thể không đếm xỉa đến những lời của Chung Lam, nhưng cô cần phải mau chóng lấy được dữ liệu. Không chỉ là vì mệnh lệnh của phía trên, mà hơn cả là vì dữ liệu nếu vẫn luôn ở trong tay Dương Tâm Chiêu, cô sợ rằng sẽ mang lại cho anh những phiền phức không đáng có.

Nhưng rất rõ ràng, kế hoạch mà cô sắp xếp đã thất bại rồi, nếu Dương Tầm Chiêu không kiểm tra thẻ nhớ nữa, như vậy cô cũng không thể lấy được dữ liệu bên trong.

Bên ngoài quán rượu, Dương Tầm Chiêu cầm lấy ví tiên, đôi mắt hơi nheo lại, sau đó anh đột nhiên xoay người, đi về phía sau.

“Tổng Giám đốc, Tổng Giám đốc Lý và Tổng Giám đốc Hình đang đợi bên trong rồi.” Vừa mới đỗ xe xong đi đến, thư ký Lưu bèn nhìn thấy Tổng Giám đốc muốn rời đi, anh ta lập tức kinh ngạc.

Tổng Giám đốc Lý và Tổng Giám đốc Hình đều là đối tác quan trọng của Dương thị, hôm nay hai người họ cũng đã đặc biệt từ thành phố C đi qua đây để gặp Tổng Giám đốc, nhưng ban nãy Tổng Giám đốc muốn rời đi, đây rốt cuộc là tình huống gì vậy chứ?

“Đưa chìa khóa xe cho tôi, cậu đi vào trước đi.” Dương Tầm Chiêu không hê giải thích dài dòng, cầm lấy chìa khóa xe trong tay thư ký Lưu, sau đó nhanh chóng rời đi.

Thư ký Lưu đành phải kiên trì đi vào chào hỏi họ trước.

Khi Dương Tầm Chiêu đi đến bên cạnh xe, anh mở cửa xe rồi lên xe và ngồi vào ghế sau, sau đó mở thiết bị riêng tư chuyên

dụng ra.

Dương Tầm Chiêu lấy thẻ nhớ từ bên trong ví tiền ra, anh rất chắc chắn, người ban nãy mặc dù đã sờ được vào ví của anh,

nhưng tuyệt đối không thể nào có chuyện đổi thẻ nhớ bên trong được.

Anh biết, người ban nãy muốn xông đến cướp thẻ nhớ bên trong ví tiền, nhưng người đó lại chỉ sờ vào ví sau đó lại rời đi ngay.

Động tác này có vẻ không hợp lý lắm, nhưng sau đó anh lại nghĩ đến một khả năng, nghĩ đến hai lần tung hỏa mù lúc trước của cô, như vậy chuyện người này muốn cướp ví tiền sợ rằng cũng chỉ là giả.

Cô sai người đến cướp ví tiền của anh, nhưng lại không hề bảo người đó lấy đi thẻ nhớ, cho nên, người đó mới rời đi nhanh như

vậy.

Mà cô có lẽ là muốn tạo cho anh ảo giác rằng thẻ nhớ có khả năng đã bị người ta động tay động chân vào rồi.

Nếu anh nghi ngờ thẻ nhớ bị người ta động vào, vậy thì chắc chắn việc đầu tiên anh nghĩ đến chính là kiểm tra, đến lúc đó cô có thể dễ dàng lấy được dữ liệu bên trong rồi.

Dương Tầm Chiêu cầm lấy thẻ nhớ, khóe môi khẽ giương lên, không thể không thừa nhận, kế hoạch mà cô lập ra quả thật rất lợi hại.

Chỉ tiếc rằng, người mà cô sắp xếp đến để giả bộ cướp ví tiền của anh quả thật quá kém cỏi.

Anh nhìn thấy toàn bộ kế hoạch của cô, anh cũng rất chắc chắn thẻ nhớ bên trong ví không có bất kỳ vấn đề nào, nhưng lúc

này, anh vẫn lấy máy tính chuyên dụng ra, mở thẻ nhớ ra.

Anh biết, tổ chức của họ có kỷ luật rất nghiêm khắc, nếu cô không thể đúng hẹn lấy được dữ liệu về, chỉ sợ sẽ bị trừng phạt.

Nếu người phụ nữ đó là vợ của anh, anh đương nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn vợ mình bị phạt được.

Nếu không phải, anh cũng không cần phải giữ khư khư phần dữ liệu này làm gì cả.

Nếu người phụ nữ đó không phải là vợ anh, như vậy cô ta không có chút quan hệ nào với anh cả, anh cũng sẽ không lãng phí bất cứ thời gian nào nữa.

Anh cưới Hàn Nhã Thanh, cho dù chuyện này có giống như dự đoán trước đó của anh hay không, anh cũng sẽ không vì bất kỳ lí do nào mà li hôn với Hàn Nhã Thanh.

Đương nhiên, Dương Tầm Chiêu vẫn tin rằng suy đoán của mình không sai, ban đầu anh muốn lấy chiếc thẻ nhớ này để ép cô “hiện nguyên hình”, nhưng bây giờ, anh thay đổi chủ ý rồi.

Dù sao người cũng đã cưới về rồi, trước sau gì anh cũng sẽ có cơ hội bắt được cái đuôi hồ ly của cô, cho nên ngay lúc này

không nên vội vàng, bởi vì có khả năng anh sẽ khiến cô bị nguy hiểm.

Trong phòng làm việc của Hàn Nhã Thanh.

“Thanh Thanh, bây giờ chúng ta cần phải mau chóng lấy được dữ liệu về.” Sở Bách Hà vô cùng tức giận, nhưng cô ta cũng hiểu rõ tính nghiêm trọng của tình huống, cô ta nhìn Hàn Nhã Thanh vẫn luôn đứng im bất động, cho nên hơi lo lắng.

“Em biết.” Hàn Nhã Thanh trâm giọng trả lời, Chung Lam đã nói là trước mười hai giờ tối nay. Lúc trước cô đã sắp xếp nhiều kế hoạch như vậy rồi nhưng đều thất bại, bây giờ chỉ còn mấy tiếng, rốt cuộc cô phải làm thế nào mới có thể lấy được dữ liệu trong tay Dương Tầm Chiêu đây?

“Thanh Thanh, chúng ta không còn nhiều thời gian.” Sở Bách Hà nhìn Hàn Nhã Thanh vẫn đứng im như cũ, càng lo lắng hơn:

“Thanh Thanh, chị cảm thấy, cho dù em phải đi cầu xin Dương Tầm Chiêu để lấy dữ liệu, thì cũng không thể để người phụ nữ “bạch liên hoa” Chung Lam đó...”

Nhưng lời của Sở Bách Hà còn chưa nói xong, chuông điện thoại di động của Hàn Nhã Thanh lại vang lên lần nữa.

“Mẹ nó, con tiện nhân Chung Lam đó vẫn còn chưa xong ư?” Sở Bách Hà cho rằng người gọi đến lại là Chung Lam, cho nên lập tức phẫn nộ, câm điện thoại lên, nhìn cũng không thèm nhìn đã ấn nghe, định hung hăng mắng người phụ nữ đó một trận.

“Thanh Thanh, đã lấy được dữ liệu rồi.” Chỉ là, Sở Bách Hà còn chưa kịp măng chửi, giọng nói của Mộ Dung Tri ở phía bên kia đầu dây đã truyền đến: “Không hổ là Thanh Thanh nhà chúng ta, cậu ba Dương mắc bẫy rồi, kế hoạch rất thành công.”

“Lấy được dữ liệu rồi! Tốt quá!” Sau khi Sở Bách Hà phản ứng trở lại, lập tức reo hò lên tiếng.

Hàn Nhã Thanh nghe thấy tiếng reo hò của Sở Bách Hà, lập tức ngây người. Theo như tình huống lúc trước Tiểu Nghị nói, kế hoạch của cô rõ ràng đã thất bại, như vậy, Dương Tầm Chiêu chắc chắn không thể nào mắc bẫy được.

Như vậy, vì sao Dương Tầm Chiêu vẫn kiểm tra thẻ nhớ chứ? Hơn nữa còn nhanh như vậy? Gấp gáp như vậy?

Hàn Nhã Thanh cảm thấy, Dương Tầm Chiêu giống như đang cố ý.

Cố ý ư? Nhưng vì sao anh phải cố ý làm như vậy? Vì sao chứ...