Cô đỉnh ghê luôn.” Tất cả bọn họ đều dùng ánh mắt sùng bái nhìn Tô Nhược Hân.
Sau đó Tô Nhược Hân kể lại chuyện đã từng đến nhà Vũ Hạ Hàn.
“Xem ra vị thuốc Hoàng Kỳ khi dùng nhất định phải thận trọng, cần phải cân đo đong đếm kĩ, không chỉ sai lệch dù chỉ một gram, nếu không sẽ chết người.” Một cô y tá xúc động lên tiếng.
“Chứ sao, sau nay phải thật chú ý.”
“Tô Nhược Hân, tôi đã tốt nghiệp mấy năm rồi, cũng không biết Hoàng Kỳ có thể trị các bệnh huyết áp, cô cũng chưa từng lên đại học, làm sao cô biết được vậy? Cô giỏi quá.”
Tô Nhược Hân xấu hổ cười : “Ở nhà có chuyên gia, được rèn luyện thì muốn không biết cũng phải biết.”
“Tô Nhược Hân, chuyên gia nhà cô thật sự đỉnh quá, hỏi ông ấy có nhận học trò không, hãy nhận tôi đi” Cô y tá nhỏ lộ ra vẻ mong đợi cùng chân thành nói.
Tô Nhược Hân hơi xấu hổ, chuyên gia nhà cô là một miếng ngọc Vạn Tự, nhưng bây giờ miếng ngọc đó đã bị mất rồi.
Thở dài một hơi, cô đành phải nói: “Đã mất rồi, vậy nên tôi chỉ có thể lặng lẽ học nghệ dưới tay bác sĩ Mặc, kiếm thêm nhiều kiến thức.”
“Ừm, y thuật của bác sĩ Mạc rất tốt, thành tích của ông ấy trong trung y và châm cứu không chỉ đứng đầu thành phố T mà còn đứng đầu cả nước, danh tiếng thánh thủ trung y của ông ấy không phải là cái danh hão thôi đâu.”
“Đúng vậy, tôi đến đây là vì danh tiếng của bác sĩ Mạc” Tô Nhược Hân khiêm tốn nở nụ cười.
Vừa lúc có bệnh nhân tiến vào, lúc này một vài người mới tản ra làm việc.
Sau đó, Tô Nhược Hân phát hiện ra rằng các đồng nghiệp trong phòng khám, cả bác sĩ và y tá đều trở nên khách sáo với cô.
Thuốc đông y trước đây mà cô kê đơn đã giúp ích cho bệnh nhân, nhưng cô không ngờ có thể giúp Mạc Tử Đơn đối phó với nguy cơ sáng nay.
Lúc đầu các đồng nghiệp đều xem Tô Nhược Hân là một bình hoa, là một cô ấm có nhờ Mạc Tử Đơn sắp xếp để được vào phòng khám kiếm cơm, nhưng bây giờ xem ra Tô Nhược Hân vẫn có một năng lực nhất định.
Ngay cả Mạc Tử Đơn cũng cần cô ra tay giải quyết vấn đề, điều đó đủ để chứng minh năng lực của cô.
Nhưng có một vài người vẫn không phục.
Cho rằng cô may mắn, vừa khéo biết cách dùng và công hiệu của Hoàng Kỳ, ngoài ra cũng chẳng còn bản lĩnh nào khác.
Tô Nhược Hân không biết những khúc mắc xoay vòng trong lòng mọi người, cô chỉ biết làm tốt công việc của mình là đủ rồi.
“Tô Nhược Hân, trong kho hàng có một lô thuốc, một người phụ trách kho đã nghỉ việc, một người thì ở nhà có chuyện, cô đến nhập kho đi.” Một lô thuốc nước vừa được chuyển đến, Tô Nhược Hân đang thực tập ở khoa cấp cứu nên bị chủ nhiệm khoa sắp xếp đi nhập kho.
Kết quả là khi đến cổng nhìn thấy những thùng thuốc được dỡ xuống, Tô Nhược Hân cau mày.
Tất cả những thùng này đều là đường glu-cô và nước muối sinh lý, nếu một mình cô chuyển hết tất cả vào nhất định sẽ mệt đến chết.
Nhìn anh tài xế dỡ hàng, Tô Nhược Hân nói: “Có thể làm phiền anh giúp vận chuyển vào nhà kho được không?”
Tài xế nhìn thoáng qua Tô Nhược Hân, lạnh nhạt nói: “Chúng tôi chỉ phụ trách khuân vác, đưa cái này đến đây dỡ xuống xe là một giá, chuyển đến nhà kho lại là giá khác, phòng khám các cô đều hiểu rõ, vậy nên bây giờ tôi chỉ có thể đặt ở cửa kho hàng, việc còn lại các người tự mình chuyển vào từ từ đi.”