Lần đầu làm còn bỡ ngỡ, lần thứ hai sẽ quen tay, lần tới chuyển hàng chắc chắn sẽ không còn vất vả như hôm nay.
Kết quả, thái độ thờ ơ của cô đã khiến cho chủ nhiệm khoa cấp cứu nổi giận.
“Hừ, một y tá nhỏ như cô mà sao cứ cố chấp không chịu đi quét dọn thế hả?” Nói rồi cô ta lao thẳng tới chỗ Tô Nhược Hân.
Những người khác trong khoa cấp cứu cũng theo Sau Cô †a.
Cô y tá sáng nay làm theo y chang lời dặn của Mạc Tử Đơn được Tô Nhược Hân bảo vệ cũng đi theo chủ nhiệm khoa, nhỏ giọng khuyên can: “Chủ nhiệm Mạnh, y tá Tô thật sự không đi được đâu ạ.
Hay là thế này, tôi ở đây trông giúp cô ấy cho khỏi mất đồ, cô ấy đi quét dọn.”
“Không được, cả hai việc này đều là của cô ta, cô ta phải tự làm, không cần cô xía vào.” Không ngờ chủ nhiệm Mạnh lại không hề quan tâm đến cô y tá ấy, khăng khăng đòi chính Tô Nhược Hân đi quét dọn.
Y tá không dám ho he gì, chỉ lắc đầu nguầy nguậy với Tô Nhược Hân để cô nghe lời đi dọn vệ sinh.
Chủ nhiệm Mạnh này nổi tiếng là nóng tính.
Từ trước đến giờ luôn là người khác chịu đựng cô ta chứ cô ta chưa bao giờ phải nhượng bộ người khác.
Tô Nhược Hân khẽ mỉm cười: ‘Ngại quá, việc gì không nằm trong phạm vi công việc của tôi thì tôi nhất quyết không làm, phiền cô tránh ra.” Là công việc của cô thì cô nhất định sẽ làm, không phải thì đừng hòng bắt cô làm.
“Tôi không tránh ra đấy! Hôm nay cô phải qua khoa cấp cứu quét dọn cho sạch sẽ vào, nếu không có tin tôi sa thải cô luôn không?”
“Tin, tôi tin chứ.” Tô Nhược Hân dửng dưng bật một câu khiến chủ nhiệm Mạnh cứng họng.
Sau đó, cô ta đứng chắn ngay trước xe đẩy của cô, không chịu tránh ra.
“Chó ngoan không cản đường đâu nhé.” Tô Nhược Hân bắt đầu mất kiên nhẫn.
Sắp xếp cho cô tới đây làm công việc bốc vác chỉ thuộc về đàn ông thì cô vẫn nhận.
Thế mà bây giờ giao việc này cho cô rồi lại kêu cô đi làm lao công, tưởng cô là trái hồng mềm muốn bóp sao thì bóp chắc?
“Cô… Cô nói ai đấy? Cô mới là chó!”
“Chát!” Tô Nhược Hân đi tới, vả vào mặt chủ nhiệm Mạnh một cái. Tới đây làm việc, cô có thể chịu khổ, có thể không tị nạnh gì ai, nhưng bị chửi thì cô không chấp nhận.
Cô mắng chủ nhiệm Mạnh là chó là cô ta xứng đáng, tất cả là do chủ nhiệm Mạnh đã cản đường cô.
Còn cô thì chẳng đụng chạm gì tới ai.
Phút chốc, dấu năm ngón tay in rõ lên mặt chủ nhiệm Mạnh.
Nhà kho im phăng phắc.
Yên lặng đến nỗi tưởng chừng nghe được tiếng kim rơi.
Một sự im lặng chết chóc, chỉ còn lại tiếng hít thở của người xung quanh.
Có lẽ chủ nhiệm Mạnh không ngờ Tô Nhược Hân lại đánh mình nên ngây ra như phỗng, sau đó “á” lên om sòm: “Giết người, Tô Nhược Hân giết người…”
Cô ta the thé rú lên mấy tiếng không ngừng, chẳng mấy chốc đã thu hút người của các phòng khám khác đến đây.