Tay của phó giám đốc Ngô vươn về phía quần áo trên người Tô Nhược Hân. Còn tay chủ nhiệm Mạnh thì lại tát thẳng lên mặt cô.
Tô Nhược Hân đột nhiên ngẩng đầu lên: “Bác sĩ Mạc, sao ông lại tới đây?”
Sau khi cô dứt lời, phó giám đốc Ngô và chủ nhiệm Mạnh hoảng sợ rụt tay về sau đó vô thức cùng quay phắt đầu về phía sau.
Phía cuối hành lang dài làm gì có bóng dáng Mạc Tử Đơn.
Nửa cái bóng cũng chẳng có.
“Con nhóc chết tiệt, cô dám lừa bọn tôi à?” Chủ nhiệm Mạnh nói xong bèn quay đầu lại hung hăng trừng mắt liếc Tô Nhược Hân.
Chỉ là trên ghế dài làm gì còn bóng dáng Tô Nhược Hân nữa.
Cô gái lẳng lặng đứng bên cạnh ghế, khóe môi lộ ra một nụ cười nhạt nhòa: “Chủ nhiệm Mạnh, giám đốc Ngô, chúc mừng hai người nhé.”
“Cái… Cô có ý gì?” Từ khi phát hiện ra mình bị Tô Nhược Hân đùa giỡn đến bây giờ, chủ nhiệm Mạnh vẫn chưa lấy lại được tỉnh thần.
Chẳng phải Tô Nhược Hân nói trong điện thoại là đau đớn toàn thân không thể cử động, muốn đợi y tá trong khoa cấp cứu mang đồ ăn tới cho cô rồi lại đi truyền dịch sao?
Vì sao giờ phút này Tô Nhược Hân lại có thể đứng lên, còn nháy mắt đã đứng cách xa cô ta và phó giám đốc Ngô như vậy rồi?
“Chữ như nào thì ý như thế thôi. Bắt đầu từ giờ phút này, hai người sẽ nổi tiếng hót hòn họt, được toàn thành phố T biết đến luôn. Ừ, không cần cảm ơn tôi nhiều quá đâu. Chào nhé.”
Tô Nhược Hân nói xong câu này thì khoát tay áo, nhanh chóng chạy về phía thang máy.
Chủ nhiệm Mạnh nheo mắt lại, trong lòng cô ta dấy lên một dự cảm chẳng lành: “Đuổi theo.”
Phó giám đốc Ngô cũng nhận ra lời nói của Tô Nhược Hân có điều kỳ quái, lại được chủ nhiệm Mạnh nhắc nhở cho tỉnh lại bèn nhanh chân đuổi theo Tô Nhược Hân.
Nhưng tốc độ của của hai người lại còn chẳng bằng một nửa tốc độ của Tô Nhược Hân. Hai người dùng hết sức bú sữa mẹ để đuổi theo Tô Nhược Hân. Kết quả là lúc cô vào thang máy rồi bọn họ vẫn còn cách đó tám chín mét.
Chờ đến khi hai người thở hổn hển đuổi tới thang máy thì cửa thang máy đã hoàn toàn khép lại.
“Đi thang bộ.” Mí mắt chủ nhiệm Mạnh bắt đầu giật kịch liệt. Cô ta đột nhiên nhớ ra đây là tầng hai của khoa cấp cứu.
Chỉ cần đi xuống một tầng là có thể đuổi kịp Tô Nhược Hân ngay lập tức.
Nhưng mới chạy được mấy bậc thang bộ, di động của chủ nhiệm Mạnh đã vang lên.
Nhìn thấy ba chữ giám đốc Vương, cô ta cảm thấy nao nao: “Giám đốc Vương, có việc gì sao?” Giám đốc Vương là nữ, lại còn là giám đốc chính của phòng khám nên luôn chèn ép phó giám đốc Ngô.
Thế nên tất nhiên giám đốc Vương sẽ không cùng quan điểm với cô ta. Một người như thế gọi điện thoại ngoài giờ làm việc chắc chắn là có chuyện.
“Cô và giám đốc Ngô dơ dáy bẩn thỉu còn không biết đường khiêm tốn. Bây giờ thế mà còn ngấm ngầm muốn hãm hại Tô Nhược Hân nữa. Nhanh chóng mở nhóm dành cho công nhân viên chức phòng khám ra mà nhìn khuôn mặt xấu xí của các người kìa. Bắt đầu từ ngày mai cô không cần đi làm nữa”