Một âm thanh giòn vang rồi trầm đục, ngay lập tức hai người đàn ông đang đánh nhau bỗng nhiên buông nhau ra, sau đó thở hổn hển lui về phía sau, cho đến khi dựa vào tường mới khó khăn dừng lại.
“Soạt”, cửa phòng mở ra, Tô Nhược Hân đứng ngay cửa, buồn bực trừng mắt với hai người đàn ông bên ngoài: “Vào đây hết đi, không được đánh nhau.”
Sau đó, hai người đàn ông nhìn nhau một cái, lập tức ngoan ngoãn đi vào nhà.
Nhưng trước khi Trần Sang bước vào lại không hề quên hai người đang quỳ bên ngoài, anh ta nói với đàn em: “Trông chừng bọn chúng, nếu như lười biếng thì cứ thẳng tay chặt đứt cái chân thứ ba của tên đàn ông kia, không cần xin ý kiến của tôi, hiểu chưa?”
“Đã hiểu, anh Sang anh yên tâm đi, bọn em bảo.
đảm sẽ hoàn thành nhiệm vụ.”
Kết quả, cuộc đối thoại của Trần Sang và hai đàn em khiến Ngô Dịch An sợ đái ra quần lần nữa.
“Nhược Hân, cô không sao chứ?” Trần Sang vừa vào nhà đã quan sát Nhược Hân, nhìn lên nhìn xuống tận ba lần mới yên tâm nhẹ nhàng hỏi một câu.
Bên ngoài cô gái trông có vẻ rất bình thường, nhưng chỉ cần vừa tưởng tượng cô đã vác mười mấy thùng dịch thuốc thì Trần Sang lại không kìm được mà đau lòng.
Cơ thể nhỏ bé này, chắc chắn lúc đó rất mệt.
Tiếc là lúc đó anh ta không biết, nếu không chắc chắn sẽ dạy dỗ đôi cẩu nam nữ bên ngoài.
Sau đó lúc phát hiện camera mới biết Tô Nhược Hân xảy ra chuyện.
Nhưng không ngờ là cô gái nhỏ bé này lại thông minh dũng cảm đến vậy, không tìm mình cũng không tìm đến Hạ Thiên Tường ra mặt giúp, ngay cả Mạc Tử Đơn cũng không, tự dùng cách của mình để xử lý hai người kia.
Hơn nữa còn hoàn toàn thắng lợi.
Tô Nhược Hân đúng là một nhân tài.
Là một nhân tài không đơn giản chỉ biết chữa bệnh mà thôi.
“Trừ mỏi eo đau lưng ra thì không còn cảm giác gì cả, yên tâm hết đi, và tôi nhắc nhở hai người một lần nữa, không được đánh nhau.” Sau đó Tô Nhược Hân đi thẳng vào nhà bếp, chuẩn bị nước trà và cà phê để chiêu đãi hai vị khách không mời mà đến này.
Trong phòng khách Hạ Thiên Tường lạnh lùng nhìn Trần Sang, sau đó lập tức ngồi xuống sofa, hơn nữa là ngồi ngay chính giữa.
Lúc này cho dù Trần Sang ngồi bên nào thì không thoát được số phận ngồi gần Hạ Thiên Tường.
Nhưng bảo anh ta ngồi bên cạnh Hạ Thiên Tường là chuyện tuyệt đối không thể.
Không ngồi được sofa, Trần Sang không khách sáo tự mình vác một chiếc ghế ngồi xuống, sau đó hài lòng ngửi mùi hương cà phê và trà bay ra từ nhà bếp, như thế đây là nhà mình vậy.
Hạ Thiên Tường cầm laptop lên, giọng nói lạnh lùng: “Không ai nói với anh bóng đèn là thứ mà người đời chán ghét nhất sao?”
“Không ai nói với anh người đến là khách, tiếp đãi khách là việc cơ bản nhất mà chủ nhà nên làm hay sao?”
“Anh không phải khách, anh là một con sói.” Đừng tưởng anh không biết Trần Sang là người như thế nào, anh ta là một kẻ giết người không chớp mắt.
Người như vậy xuất hiện bên cạnh Tô Nhược Hân thì vô cùng nguy hiểm.
Người như vậy càng để ý Tô Nhược Hân, càng sẽ ra mặt vì cô, Hạ Thiên Tường càng không an tâm hơn.
“Như nhau cả thôi.” Bị hình dung thành một con sói, nhưng Trần Sang lại hoàn toàn không để bụng, chỉ thấp giọng cười, chế giễu nói rằng thật ra anh ta và Hạ Thiên Tường là một loại người.