Kết quả, không biết có phải do cô không nói đó là thứ gì hay không, mà sau đó Hạ Thiên Tường cũng không nhận ra được là gì, anh ném luôn lên trên giường.
Tất cả hành động đều giống y như những lần trước.
Không có bất kỳ thay đổi nào.
Mãi đến khi trong phòng yên lặng chỉ còn lại tiếng hít thở của hai người, Tô Nhược Hân cảm thấy chán nản.
Tô Nhược Hân tự kiểm điểm lại.
Có phải cô làm sai gì rồi hay không?
Hay là, không tắt đèn, anh nhìn thấy thì sẽ không vứt đi.
Thế nhưng không tắt đèn thì cô sẽ xấu hổ, rất xấu hổ.
Cho nên, không tắt đèn vẫn không thể làm.
Cho nên, có lẽ cô nên nói thẳng ra.
Như thế thì cho dù anh không nhìn rõ bất cứ thứ gì cũng hiểu được ý của cô.
Lần sau, cô nhất định phải cố gắng nói ra.
Đúng vậy, bọn họ vẫn còn nhiều lần.
Bọn họ vẫn còn nhiều thời gian.
Cứ an ủi mình như vậy, cuối cùng Tô Nhược Hân cũng ngủ thiếp đi.
Ngủ trên cánh tay của anh, không biết sau này ra sao.
Nghe tiếng hít thở đều đặn của người con gái, Hạ Thiên Tường nhặt thứ mềm mại trên giường kia lên, ánh mắt sáng rực trong bóng đêm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Nhược Hân.
Vốn dĩ bởi vì sự buồn phiền vì vị khách không mời mà đến Trần Sang kia đã không còn, bởi vì, cô muốn cho anh tất cả đã chứng tỏ trong lòng cô có anh.
Nhưng có một số việc, cuối cùng anh vẫn không thể làm.
Thật sự không thể làm…
Lúc Tô Nhược Hân ngủ dậy, vị trí bên cạnh đã trống từ lâu.
Hạ Thiên Tường đã đến công ty.
Cô ôm đầu gối, ngẩn người nhìn cái bao mà mình đè lên kia.
Mềm mềm.
Chất lượng tốt nhất.
Có điều, Hạ Thiên Tường không dùng nó.
Nhưng mà sáng nay lúc anh thức dậy, chắc cũng không nhớ thứ cô nhét vào tay anh tối hôm qua chính là Durex nhỉ.
Bởi vì, đã bị cô nằm đè lên vì quá xấu hổ.
Cho dù anh có muốn nhìn, cũng phải đúng lúc ở trước mặt anh, anh có thể nhìn thấy được mới đúng.
Tô Nhược Hân vùi khuôn mặt nhỏ vào đầu gối, cả người ngẩn ngơ.
Rõ ràng Hạ Thiên Tường làm được.
Nhưng buổi tối hôm qua, cô không chắc có phải anh biết thứ cô đưa anh cái gì, là vốn dĩ không có ý định làm tới bước đó…