Nhất định Hạ Thiên Tường sẽ không đồng ý hôn sự với Mai Diễm Tinh.
Giờ đây, ý nghĩ này bắt đầu nảy sinh một cách nhanh chóng trong đầu cô.
Cô lo cho Hạ Thiên Tường.
Ngay lúc đó, cô không chân chừ mà gọi cho Hạ Thiên Tường.
Lúc nghe thấy tiếng chuông điện thoại quen thuộc ở đầu bên kia, cô thoáng có cảm giác như thể đã xa cách một đời.
Tuy chỉ xa anh sáu ngày thôi, nhưng cô lại thấy như đã không gặp anh suốt nhiều năm.
Nhạc chuông điện thoại vang bên tai, nhưng nhanh chóng bị ngắt đi.
Cô lại gọi sang, hiển nhiên vẫn là cúp máy.
Vào lần gọi thứ ba, Tô Nhược Hân tự nói với mình, nếu như Hạ Thiên Tường tiếp tục không nhận thì chứng tỏ là anh đang giận.
Anh giận cô, giận cô lặng lẽ ra đi.
Cho nên, anh mới không muốn nhận điện thoại của cô.
Nhưng mà, lần này đầu dây bên kia, chuông chỉ vừa kêu lên một tiếng đã được nhấc máy: “Nhược Hân.
Giọng nói nam tính dễ nghe, vẫn giống y chang giọng của người đàn ông trong trí nhớ, chưa từng đổi thay.
“Hạ Thiên Tường, anh có khỏe không?” Cô muốn nói câu xin lỗi, nhưng tính ra thì giữa họ còn chẳng có một câu cãi vả nào, cô chỉ lẳng lặng rời đi vài ngày mà thôi.
Đợi tới khi gặp lại, cô sẽ nói xin lỗi anh.
Bởi vì cô đã biết, tối đó anh không tới gặp cô, không phải vì không muốn gặp mà là vì anh không thể đi được.
Còn cô, chặn liên lạc từ tất cả mọi thứ trên đời, nên chẳng biết điều gì.
Nếu như cô mở điện thoại sớm hơn, xem những thứ Dương Mỹ Lan chia sẻ cho cô về anh sớm hơn, thì có lẽ cô đã quay lại thành phố T từ lâu rồi.
Nhưng bây giờ, có nói gì thì cũng đã trễ.
“Nhược Hân, em về nhà nghỉ ngơi cho khỏe. Anh còn có việc.”