Tô Nhược Hân võ đùi: ‘Không được, đêm nay không được, đêm nay tôi có hẹn rồi.” Cô và Dương Mỹ Lan đã hẹn cùng đi ăn đồ nướng chúc mừng nhận được thư thông báo trúng tuyển của đại học Nam Kinh rồi.
“Hả, hẹn với ai rồi? Hủy bỏ không được sao?
Không phải là bạn trai của cô chứ?” Y tá Hải Niệm lập tức hóng chuyện, hỏi liên tù tì.
Tô Nhược Hân đánh y tá Hải Niệm một cái nhẹ: “Cô nói bậy bạ gì vậy! Tôi có hẹn với bạn thân của mình mà.”
“Ơ kìa, vậy tại sao cô lại khẩn trương và chột dạ thế? Chậc chậc, khuôn mặt nhỏ nhắn đều đỏ bừng cả rồi”
“Không có.” Tô Nhược Hân tuyệt đối không thừa nhận.
Bây giờ đối với cô, từ bạn trai này thật sự là điều cấm ky.
Tính ra thì cho tới bây giờ, Hạ Thiên Tường vẫn chưa từng thừa nhận anh là bạn trai của cô.
Một lúc sau, hễ là người có thể tạm ngừng công việc trong phòng khám thì họ đều đến chào hỏi Tô Nhược Hân, thậm chí còn nhiệt tình hơn trước rất nhiều.
Tô Nhược Hân thở dài một hơi. Sở dĩ trước đây cô rời khỏi phòng khám là vì cảm thấy không thoải mái, bởi Mạc Tử Đơn đã tuyên bố với mọi người trong phòng khám rằng cô là người của ông ta.
Vì vậy, mọi người trong phòng khám đó đều rất khép nép và lễ độ khi nhìn thấy cô. Điều đó thật sự nhàm chán.
Nhưng dựa vào tình hình hiện giờ của phòng khám này thì cô biết rằng mình hoàn toàn không thể thoải mái như trước đây nữa.
Nếu đã trải nghiệm loại cảm giác này thì nó sẽ không bao giờ biến mất hoàn toàn.
Tô Nhược Hân lại đến khoa cấp cứu để thực tập.
Chủ nhiệm khoa không còn là chủ nhiệm Mạnh nữa. Chủ nhiệm Trương mới được bổ nhiệm thấy Tô Nhược Hân bước vào: “Tô Nhược Hân, cô tới rồi.
Mọi người đều nhớ cô đấy! Bây giờ nhiệm vụ đều đã được phân công rồi, nếu cô rảnh rỗi thì hãy hỗ trợ tiêm thuốc đi.”
“Vâng, cám ơn chủ nhiệm Trương.” Chủ nhiệm Trương này khá tốt tính, luôn luôn tươi cười, thoạt nhìn rất bình dị và dễ gần.
Kết quả là Tô Nhược Hân đi loanh quanh một hồi mà không giúp được gì, cùng lắm là đứng một bên để đưa tăm bông và băng cá nhân. Điều này khiến cô chán muốn chết.
“Các người nghe tin gì chưa? Ở thành phố T của chúng ta có một viện điều dưỡng vẫn luôn tìm kiếm bác sĩ có thể chữa bệnh rối loạn tâm thần đấy. Cũng chẳng biết người trong viện điều dưỡng đó có từng tìm bác sĩ Mạc hay chưa. Tôi cho rằng muốn chữa khỏi căn bệnh đó trong thời gian ngắn thì dù có phóng tâm mắt khắp thành phố T, ngoại trừ bác sĩ Mạc thì không ai có thể chữa khỏi được.”
“Ai biết được chứ! Theo tôi thấy, chúng ta có nên đề xuất cho viện điều dưỡng kia hay không?”
“Cô có phương thức liên lạc sao?”
“Có! Mấy ngày nay có hàng loạt tin tức được phát tán mà.”
“Có thể cho tôi xem nội dung của tin tức được phát tán đó không?” Trái tim của Tô Nhược Hân đột nhiên đập mạnh khi nghe nói về căn bệnh nan y phức tạp.
Cô vô cùng tò mò về cách chữa các căn bệnh nan “Ai cũng có thể đọc tin tức được phát tán. Tôi đã đăng nó lên nhóm của chúng ta rồi. Tô Nhược Hân, cô xem thử cô có thể chữa khỏi căn bệnh đó không? Nghe nói tiền thưởng cực kỳ cao.”
“Cao bao nhiêu?” Tô Nhược Hân mở tin nhắn của nhóm và chờ đồng nghiệp gửi.