Lúc này cô mới nhớ ra Hạ Thiên Tường đã đợi mình rất lâu rồi.
“Phương Tấn, Hạ Thiên Tường đâu rồi?” Quả nhiên càng bận thời gian trôi càng nhanh, lúc cô bước ra khỏi văn phòng, ngoài cửa chỉ còn lại một mình Phương Tấn.
“Anh Hạ có việc nên đi trước rồi.”
“Vậy thì đi đón Chúc Hứa rồi đi đón Mỹ Lan, cuối cùng là đi đến biệt thự Mộng Ngữ. Phải rồi, hình như tôi đã quên mất một chuyện quan trọng.” Tô Nhược Hân vỗ đầu mình, cô quên chuẩn bị đồ nướng rồi.
“Đồ ăn sao? Chắc giờ đang trên đường đến rồi.”
Phương Tấn mỉm cười.
Bấy giờ Tô Nhược Hân mới thở phào, sau đó cái miệng nhỏ của cô cũng bắt đầu chảy nước miếng: “Đi thôi, chắc Tiểu Hứa đợi sốt ruột rồi.”
Vừa nghĩ đến thằng nhóc Chúc Hứa, Tô Nhược Hân ước gì mình có thể mọc thêm cánh đi đón cậu bé rồi đến biệt thự.
Chắc chắn cả Chúc Hứa và Mỹ Lan đều chưa từng ăn thịt nướng ngon như thế.
Ngon đến nỗi chỉ cần nhớ lại thôi cô đã chảy nước miếng rồi.
Bước ra khỏi thang máy, chiếc ghế dài ngoài sảnh lớn tâng một vắng tanh.
Giờ này, phỏng vấn xong mọi người cũng về nhà hết rồi.
Tô Nhược Hân theo Phương Tấn rời khỏi phòng khám, vừa nhìn thấy chiếc xe đỗ bên ngoài, hai mắt cô sáng bừng: “Phương Tấn, anh sai người đưa đến đây sao?”
Thì ra là chiếc xe đua thời thượng kia.
Kiểu dáng hình giọt nước tuyệt đối.
Lúc này nó tượng trưng cho sự thời thượng, thu hút tất cả mọi người đi ngang qua dừng chân lại ngắm nghía vài cái rồi mới rời đi.
Cơ hội được xem miễn phí nghìn năm có một, không nhân cơ hội nhìn cho đã mắt chắc chắn sẽ hối hận.
“Không phải, là anh Hạ.”
Tô Nhược Hân ngẫm nghĩ một lát, đúng là chỉ có Hạ Thiên Tường mới lấy được chiếc xe này ra, Phương Tấn thật sự không thể.
Chiếc xe đua mấy chục tỷ, lần trước cô lái chiếc xe đua này vẫn chưa đã nghiền.
Tô Nhược Hân đi vội tới rồi mở cửa xe ngồi vào.
Sau khi đặt mông ngồi vào trong xe cô mới nhớ ra mình không mang theo chìa khóa, nhưng cửa xe vừa mở đã mở được rồi.
“Dì nhỏ…”
“Chào cậu, Nhược Hân.”
Đầu tiên là Chúc Hứa, sau đó là tới Dương Mỹ Lan.
Bấy giờ Tô Nhược Hân mới nhìn thấy Dương Mỹ Lan đang ngồi ở vị trí phó lái, còn cả Chúc Hứa đang ngồi phía sau nữa.
“Hai người…”
“Hi hi, cậu có thấy bất ngờ không?” Dương Mỹ Lan cười tít mắt nhìn Tô Nhược Hân: “Nghe nói cậu đã là giám đốc của phòng khám này rồi, sau này nếu như tớ có đến khám bệnh hay kê đơn thuốc gì đó thì cũng mong giám đốc quan tâm nhiều hơn.” Dương Mỹ Lan “cuộn tay hành lễ” nói.