Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 1120



Chương 1120

Nếu tốc độ bọn họ chậm thêm chút nữa, chỉ sợ bây giờ…

Cúi đầu nhìn xuống, con rồng lửa kia kéo dài cả cây số.

Đủ để thấy được có bao nhiêu xe.

“Nhược Hân, không sao đâu, không sao.” Trần Sang vỗ vai cho, giọng nói dịu dàng.

Tô Nhược Hân chậm rãi ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn Trần Sang: “Anh nói cho tôi biết, là ai?”

“Đây là lần cuối cùng của bà ta rồi, không có lần sau đâu.”

Trần Sang nói đến đây, Tô Nhược Hân đã hiểu là Anna.

“Dì nhỏ ơi, còn ăn nướng BBQ nữa không ạ?”

Dương Mỹ Lan sợ hãi, lúc này cô ta đang yên lặng ngồi một chỗ, lẳng lặng ngẩn ngơ, Chúc Hứa vẫn còn nhớ đến nướng BBQ của cậu bé.

“Có tiện đến biệt thự Mộng Ngữ không?” Tô Nhược Hân hỏi Trân Sang.

“Có.” Trần Sang đi đến buồng điều khiển, nhỏ giọng ra lệnh.

Máy bay trực thăng nhanh chóng đổi hướng.

Thậm chí còn không cần Tô Nhược Hân chỉ đường, chỉ mất mấy phút máy bay trực thăng đã đến bầu trời trên biệt thự Mộng Ngữ, sau đó chậm rãi đỗ xuống mặt cỏ.

Chúc Hứa nhảy xuống máy bay, nhìn căn nhà trắng trước mặt, sau đó đi đến xích đu cách đó mấy bước.

Tô Nhược Hân biết đứa nhỏ này thích nhất là xích đu, quả nhiên là như vậy.

Sắc mặt Dương Mỹ Lan hơi tái nhợt, cô ta lặng lế theo mọi người xuống máy bay, sau đó yên lặng ngồi trên mặt cỏ, tiếp tục ôm đầu gối ngẩn ngơ.

Tô Nhược Hân vỗ vai cô ta: “Rất xin lỗi.” Tất cả là †ại cô, Anna muốn giết cô, là cô liên lụy đến Chúc Hứa và Dương Mỹ Lan.

Dương Mỹ Lan nắm lấy tay cô: “Không phải tại cậu.

“Đến đây đi, tớ nướng BBQ cho mọi người, bảo đảm mọi ăn một xiên rồi là lại muốn ăn xiên thứ hai, vui đến quên cả trời đất.”

“Nhược Hân, tôi còn có việc, tôi…’ Trần Sang lại muốn rời đi.

“Ừm, không thể để tôi cảm ơn ơn cứu mạng của anh sao?” Tô Nhược Hân vừa nghe đã hiểu ý của Trần Sang, biết anh ta muốn rời đi, cô biết anh ta không thích ở địa bàn của Hạ Thiên Tường.

“Tôi… Tôi còn có việc.”

“Ờm, được rồi, anh đi đi, tôi biết anh phải đi giải quyết hậu quả rồi.” Tô Nhược Hân xoay người đi về phía lò nướng, lửa than vừa đủ nóng, như thể Hạ Thiên Tường đã tính tới việc cô sẽ đến đây lúc này vậy.

Khiến cô ngơ ngác nhìn lò nướng phừng phừng.

“Trực thăng là của anh Hạ, tôi đi trả.”

Đột nhiên Tô Nhược Hân xoay người: “Anh nói gì cơ?”

“Anh ta bảo tôi tới.” Tuy rằng cực kỳ không muốn nhưng Trần Sang hiểu, sớm muộn gì Tô Nhược Hân cũng sẽ biết.

“Anh ấy… anh ấy đâu?” Tô Nhược Hân nhớ lại khoảnh khắc trước khi chiếc xe lao xuống hố sâu, chính Dương Mỹ Lan đã bảo cô mau dừng lại đúng lúc.

Mà chiếc xe đó là do Hạ Thiên Tường tự mình đi lấy và đưa đến phòng khám.

Giờ phút này, rốt cuộc cô cũng nhận ra, cho dù anh không ở bên cạnh cô nhưng bất kể ở nơi nào, anh vẫn luôn dõi theo chiếc xe cô đang lái.