“Ở phòng bệnh của Thiên Hương không có vật nhọn mà, sao cô ấy làm anh bị thương được?” Đây là mối nghỉ vấn lớn nhất của Tô Nhược Hân lúc này.
Nếu không hỏi rõ thì không khéo tối nay cô mất ngủ quá.
“Hạ Sâm mà, sao không có vũ khí phòng thân được.”
Tô Nhược Hân đen mặt, ba ruột đi thăm con gái ruột, sau đó con gái ruột cướp vật nhọn của ba ruột làm anh trai bị thương, Hạ Thiên Tường muốn đề phòng cũng khó.
“Ba anh đi thăm Thiên Hương mà lại mang vật nhọn theo á, quá đáng thế?”
“Là người phụ nữ mà ông ta dẫn theo cơ…”
“..” Giọng Hạ Thiên Tường càng ngày càng nhỏ làm Tô Nhược Hân nghe mà cạn lời.
Hạ Sâm thay tình nhân còn nhanh hơn thay áo.
Bầu không khí tức thì ngưng trệ.
Thật lâu sau, Tô Nhược Hân mới nhẹ nhàng hỏi: “Đừng bảo người phụ nữ kia là người do Anna cử tới bên cạnh ba anh đấy nhé?” Giờ tưởng tượng thì cô cứ thấy cuộc đời của Hạ Sâm như một bộ phim vậy, đã vậy còn cực kỳ gay cấn nữa.
Tô Nhược Hân nghĩ đến ba ruột của mình, Hạ Sâm hơn Tô Cảnh Đình ở chỗ khi ông ta gặp Hạ Thiên Tường luôn tỏ ra mình là một người ba hiền lành, vô cùng yêu thương anh.
Khi Hạ Sâm nhìn ai, dường như trong đôi mắt ông †a chỉ chứa đựng sự chân thành.
Có lẽ Hạ Sâm cũng nhìn người phụ nữ nào bằng ánh mắt ấy, chăm chú, nồng nhiệt khiến người ta đỏ mặt, tim đập bình bịch, thế là thành công bắt được trái tim người ta, không lần nào thất bại.
“Hạ Thiên Tường, sau này anh mà dám trăng hoa như ba anh thì anh nhất định sẽ hối hận” Tô Nhược Hân lườm Hạ Thiên Tường.
“Không đâu, giữa anh và Nhược Hân thì người trăng hoa chắc chắn sẽ là Nhược Hân, người cũng như tên vậy.” Hạ Thiên Tường nói với ánh mắt đầy ẩn ý.
Nhưng ánh mắt ấy lại khiến tim Tô Nhược Hân đập như trống bỏi: “Làm gì có, anh mới trăng hoa, cả nhà anh đều trăng hoa”
Nhưng Tô Nhược Hân vừa mới nói đùa xong, sắc mặt Hạ Thiên Tường lập tức thay đổi.
Yên lặng ngồi tại chỗ nhìn cô, lại không nói câu nào.
Lúc này Tô Nhược Hân mới chợt bừng tỉnh, cô đùa quá trớn rồi.
Có lẽ câu “Anh mới lăng nhăng, cả nhà anh đều lăng nhăng” này khiến Hạ Thiên Tường tổn thương.
Bốn người trong nhà anh, Hạ Sâm trăng hoa là chuyện ván đã đóng thuyền, Bây giờ Lục Diễm Chi cũng vậy, còn Hạ Thiên Hương thì cô không hiểu lắm nên chưa chắc chắn.
Gia đình bốn người, có đến hai người lăng nhăng, cái này thật sự chạm trúng chỗ đau của Hạ Thiên Tường.
Nhìn khuôn mặt người đàn ông dần ủ rũ, Tô Nhược Hân đau lòng, hai ngón tay chọc vào nhau nhìn anh: “Hạ Thiên Tường, em không cố ý đâu, em nói đùa thôi anh đừng coi là thật, anh không lăng nhăng, không lăng nhăng tý nào cả, Nhược Hân cũng bảo đảm không trăng hoa.” Cô thề thốt nói, lúc này sắc mặt Hạ Thiên Tường mới tốt hơn một chút, sau đấy anh duỗi tay muốn kéo cô vào trong lòng.
Tô Nhược Hân lùi lại tránh tay Hạ Thiên Tường: “Anh đang bị thương đấy.”