Nhẹ nhàng nhấn hạ cửa sổ xe, chỉ he hé cho thông gió.
Có gió thổi vào, dường như chỗ đó vẫn còn mùi máu tanh.
Tô Nhược Hân híp mắt, sau đấy đóng cửa sổ lại, quay đầu nhìn Hạ Thiên Tường vẫn đang tựa trên vai cô ngủ ngon lành.
Trước giờ anh chưa từng để ý vết thương trên ngực mình.
Cả nhà anh, đám người ấy, còn không bớt lo như nhà họ Tô của cô.
Nhà tù đen.
Đây là lần thứ hai Tô Nhược Hân đến.
Cuối cùng Hạ Thiên Tường cũng dậy.
Cô mới đi theo anh vào cửa lớn đã nghe thấy một tiếng hổ gầm.
Tiếng hổ gầm thật sự.
Nhưng đối với con hổ do Hạ Thiên Tường nuôi, Tô Nhược Hân nhìn quen rồi nên không nói.
Mấy cái lồng sắt, có sói có hổ có sư tử.
Sau đó, ở một góc xa nhất của lồng sắt là một người.
Khi nhìn thấy Liêu Diên, Tô Nhược Hân chỉ liếc mắt một cái đã hiểu ngay vì sao Lục Diễm Chỉ lại u mê.
Chỉ liếc mắt một cái đã hiểu vì sao Hạ Thiên Tường không thích cho cô đến gặp Liêu Diên.
Cho dù lúc này Liêu Diên chỉ còn một hơi thở cuối cùng, cũng không giấu được khuôn mặt có thể gọi là cực phẩm kia của ông ta.
Đẹp quá.
Có lôi ra làm trai bao thì cũng là cực phẩm trong cực phẩm.
Hơn nữa, chắc chắn là cực phẩm không đụng dao kéo.
Thấy cô nhìn Liêu Diên, Hạ Thiên Tương đưa bàn †ay to ra: ‘Không được nhìn ông ta.”
Tô Nhược Hân đưa tay đẩy tay Hạ Thiên Tường ra: “Nom ẻo lả quá, em thích nam tính như anh cơ.” Mắt Tô Nhược Hân nhìn chằm chằm Liêu Diên, nhưng lời nói ra lại chắc chắn đang khen Hạ Thiên Tường.
Cô thích trai thẳng, không thích trai bao.
Thế nên, dù Liêu Diên có quyến rũ cũng không dụ được cô, cô không bị ảnh hưởng.
Lúc này sắc mặt Hạ Thiên Tường mới tốt hơn chút.
Bước về phía trước hai bước, bỗng nhiên Tô Nhược Hân nói: “Hạ Thiên Tường, vì sao mặt ông ta nguyên vẹn vậy?” Cái này không giống phong cách của Hạ Thiên Tường nha.
Bước đến gần hai bước, cô đã biết kết cục của Liêu Diên.
Tô Nhược Hân đi quanh lông sắc của Liêu Diên: “Miệng vết thương đầu tiên của ông ta là cắt phăng cái chân thứ ba chỉ thuộc về đàn ông, đang đóng vảy. Miệng vết thương thứ hai ở chân trái, sau đó là đùi phải, cánh tay trái cánh tay phải, vai trái vai phải rồi đến ngực. Trình tự như này đã diễn ra năm lần.”
Nói đến đây, Tô Nhược Hân dừng một lúc, dáng vẻ như đang nghiêm túc suy tư, sau đấy cô lại nói: “Không phải là liên tục lặp lại, ít nhất là miệng vết thương thứ nhất có muốn lặp lại lần thứ hai cũng không đến lượt, cắt bỏ tận gốc, tàn nhẫn thật.”