Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 1175



Chương 1178

“Không nhầm đâu, Xuân Phong tự mình sắp xếp đấy, anh ấy chỉ đích danh là đồ ăn cho tám người, không thể nhầm được.”

Nghe thấy tên Xuân Phong, Tô Nhược Hân hiểu ra là do Xuân Phong gọi.

Hạ Thiên Hương đã cầm đũa lên, gắp một miếng thịt bò cho vào miệng: “Tô Nhược Hân, ngon lắm, chị ăn đi.”

Có cô ấy dẫn đầu, mọi người bắt đầu ăn.

Thịt bò Tây Tạng trên cao nguyên cực kỳ thơm, thịt bò được nuôi trên thảm thực vật cao nguyên thuần khiết nên rất béo và thơm ngọt.

Lúc này còn có người cùng ăn uống, mỗi giây phút đều ấm áp hơn so với khi cô ở một mình.

Đúng lúc này, điện thoại đột nhiên vang lên, nhìn thấy dãy số, Tô Nhược Hân bắt máy: “Chào bác sĩ Mạc.”

“Nhóc con, có thực tập nào như cháu không? Ba ngày làm một ngày nghỉ, cháu không định quay về giải Tô Nhược Hân cầm điện thoại di động đi ra ngoài, nhỏ giọng nói: “Không không không, cháu đưa một bệnh nhân đến “Tình Đạt” để điều trị, cháu đã xin phép giám đốc Giang rồi.”

“Thế… thế bệnh viện Bác Ái làm sao thế?” Ở đầu dây bên kia, Mạc Tử Đơn do dự một hồi nhưng vẫn hỏi.

Thế giới này nhỏ thật.

Đây là kết luận Tô Nhược Hân đưa ra trong chớp mắt.

Thế nên, Mạc Tử Đơn biết Hạ Thiên Tường cho cô một phòng khám có thể sánh ngang với bệnh viện là quá bình thường.

Đừng nói là Hạ Thiên Tường, chẳng phải Cận Liễm cũng tìm cách để xây bệnh viện sao.

Hơn nữa, tất cả đều chưa được cô đồng ý đã tự xây.

Hoàn toàn mặc kệ cô có đồng ý hay không, có muốn nhận không.

Điểm này cũng khiến cô rất bất lực.

“Bác sĩ Mạc, đấy là phòng khám do Hạ Thiên Tường mở.”

“Anh Hạ có rất nhiều bệnh viện ở nước Z.” Mở nhiều bệnh viện như thế, lại đột nhiên mở phòng khám, trong vòng nhanh chóng loan tin này.

Đúng vậy, một tòa nhà bắt mắt như thế, Hạ Thiên Tường có muốn giấu cũng không giấu được.

Mà người khác không đoán được nguyên nhân, Mạc Tử Đơn vừa nghe tin đã đoán được ngay là Hạ Thiên Tượng tặng Tô Nhược Hân.

Nếu không thì sao đang mở bệnh viện yên lành, việc gì phải đi mở một phòng khám nho nhỏ.

“Anh ấy mở là việc của anh ấy, dù sao trước khi tốt nghiệp cháu sẽ thực tập ở phòng khám của giám đốc Giang.” Tô Nhược Hân không giải thích, cứ thế nói thẳng.

Lúc này Mạc Tử Đơn mới thở dài: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, vậy cháu sẽ tiếp tục khám bệnh cho cô Hạ. Đúng rồi, cháu thật sự có cách chữa khỏi cho cô Hạ à?” Nhắc đến Hạ Thiên Hương, Mạc Tử Đơn cảm thấy nếu Tô Nhược Hân thật sự chữa khỏi bệnh của Hạ Thiên Hương, sau này dù ông ta gặp được Tô Nhược Hân, dù cô có muốn hay không thì ông ta cũng gọi thầy gọi tổ tông.

“Chờ về rồi ông sẽ biết thôi.” Tô Nhược Hân cười, sau đó cúp điện thoại, đói quá.

Tám người, mười sáu món ăn, mỗi một món đều mang nét đặc trưng của tộc Z, món ngon mang vị nguyên bản, rất độc đáo, ăn rất ngon.

Ăn chậm rãi từ từ hưởng thụ xong, Hạ Tam gọi nhân viên phục vụ: “Tính tiền”

“Tất cả đã thanh toán rồi ạ.” Nhân viên phục vụ đi đến, rất cung kính nói.