Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 1177



Chương 1181

“Không được, tôi đi bảo hiệu thuốc mở cửa, mọi người ở đây chờ tôi.” Xuân Phong nói xong bèn xoay người rời đi, xem ra cũng rất có hiếu.

Tô Nhược Hân đứng trước khách sạn, ngẩng đầu nhìn đường phố phía trước, liếc mắt nhìn xung quanh, những tòa nhà màu đỏ khi ghép lại với nhau trông vô cùng đẹp và hoành tráng.

Nhưng đây mới chỉ là đứng trên đường cảm nhận vẻ hoành tráng màu đỏ của “Tình Đạt”, nếu như đứng trên cao, vẻ đẹp này còn chấn động hơn thế nữa.

Hôm nay đã quá muộn nên cô không định dẫn mọi người đi thưởng thức cảnh đẹp của Tình Đạt.

Ngày thánh vẫn còn dài, bọn họ vẫn còn rất nhiều thời gian để chiêm ngưỡng cảnh sắc nơi đây trước khi trở về thành phố T.

Trong khoảng thời gian nhàn rỗi đợi Xuân Phong, Tô Nhược Hân thông thả đứng ngay tại con phố mở ra chế độ chụp hình.

Chỉ trong chốc lát đã chụp được hơn mấy chục tấm, cô cười tủm tỉm kiểm tra, nếu thích thì giữ lại, không thích thì xóa đi luôn, sau đó cô chọn ra vài tấm ảnh xinh đẹp, không chút nghĩ ngợi đã chia sẻ cho Hạ Thiên Tường.

Về chuyện này, nếu cô cứ gửi như thế đi thì sẽ bị coi là quấy rầy.

Nhưng cô không thèm quan tâm, cô chỉ muốn chia sẻ cho anh một chút vẻ đẹp của nơi này.

Dù chỉ là một góc thôi, cũng là đẹp rồi.

‘Tô Nhược Hân gửi xong thì yên lặng nhìn điện thoại một cách ngây ngốc.

Thật ra còn có một chút buồn bã không thể giải thích được.

Cô và Hạ Thiên Tường, không biết còn có tương lai hay không.

Trong đầu đều là những lời mà Lục Diễm Chi đã nói, Lục Diễm Chỉ nói rằng cô và Hạ Thiên Tường mãi mãi sẽ không có khả năng thật sự ở bên nhau.

Nhưng chính anh đã nói, anh chỉ đang đợi cô trưởng thành.

Khi nhớ lại từng câu chữ đó, lòng cô tựa như bị dao cắt.

Màn hình điện thoại yên tĩnh, chỉ có ảnh chụp cô gửi đi, tất cả đều là cảnh đường phố “Tình Đạt”.

Một lúc lâu sau, điện thoại vang lên một tiếng ‘ting, cái tiếng đấy giống như đập vào ngực cô, khiến cô vội vàng mở khóa màn hình điện thoại lên xem.

“Chỉ muốn thấy em.”

Bốn chữ.

Tô Nhược Hân đọc đi đọc lại, trong lòng bỗng thấy ngọt ngào, tuy Hạ Thiên Tường là một tên trai thẳng nhưng gần đây càng ngày càng biết nói chuyện.

Cô đang do dự không biết nên selfie ngay bây giờ hay là để ngày mai hãng chụp thì Xuân Phong đã trở lại: “Bác sĩ Tô, xin mời.”

Tô Nhược Hân đành phải cất điện thoại, đi theo Xuân Phong tới hiệu thuốc cách đó không xa.

Trời đã về khuya, hiệu thuốc đặc biệt mở cửa vì bọn họ, bên trong ngoài chủ tiệm ra thì không còn một ai khác.

Bước vào bên trong, mặc dù có thuốc Đông y nhưng lại ít đến đáng thương.

Chữ viết trên hộp thuốc đều là tiếng tộc Z mà cô không hiểu.

Đã tới đây một lần nên cô có thể nghe và nói một số tiếng địa phương đơn giản nhưng từ nói đến viết thì không thể được, dù sao cô cũng học chưa được mấy ngày.

“Tôi có thể xem thử đây là thuốc gì không?” Tên dược liệu đều là các thuật ngữ vô cùng chuyên nghiệp, lỡ như nghe nhầm thì có thể ảnh hưởng đến tính mạng, thế nên còn không bằng mở ra xem trực tiếp bằng mắt coi đấy là loại dược liệu gì.