Nếu cứ như vậy mà trả lời Xuân Phong thì tất cả sẽ bị Tô Nhược Hân nghe thấy hết.
Ông ta vì thấy Tô Nhược Hân quá trẻ tuổi, cho nên có chút lo lắng cho ba của Xuân Phong.
Dù sao mua nhiều thuốc như vậy cũng không phải số lượng nhỏ, vị bác sĩ trẻ tuổi kia nhìn thế nào cũng có cảm giác hơi không đáng tin cậy.
Nhưng Xuân Phong lại không hề có ý muốn bước vào hiệu thuốc, chỉ đứng ở trước kia, cho dù ông ta rất muốn nói cũng không thể nói được.
Mà Tô Nhược Hân vừa bước ra hiệu thuốc đã nhìn thấy một người phụ nữ ôm con đi tới, hỏi chủ tiệm có loại thuốc nào trị bệnh tiêu chảy cho trẻ em hay không.
Mà đứa bé trong lòng bà ấy, có thể là do không thoải mái nên khóc rất to, nhìn vô cùng đáng thương.
Tô Nhược Hân đang nhìn đứa bé kia thì thấy chủ tiệm đưa một hộp thuốc cho người phụ nữ, cô không khỏi nhíu mày lại: “Thuốc đó không phù hợp cho trẻ nhỏ uống đâu.” Chỉ là vừa nói xong thì Tô Nhược Hân lại rối rắm nhíu mày, vừa lướt mắt nhìn hiệu thuốc này lại một lần nữa, phát hiện trên kệ không có loại thuốc nào phù hợp cho đứa trẻ này, bởi vì tất cả đều là thuốc dành cho người lớn, trẻ nhỏ nếu uống vào sẽ có tác dụng phụ rất lớn.
“Đây là thuốc trị tiêu chảy, sao lại không thích hợp?” Chủ tiệm có hơi không vui, vẻ mặt khi nhìn Tô Nhược Hân cũng lạnh lùng hơn rất nhiều.
Tô Nhược Hân như thế là đang hủy hoại công việc kinh doanh tiệm thuốc của ông ta.
“Đây là thuốc dành cho người lớn, không thích hợp với trẻ nhỏ.” Tô Nhược Hân ăn ngay nói thật, chuyện như thế nếu không gặp thì thôi, cô cũng mặc kệ, nhưng hiện tại cô lại đúng lúc gặp được, nếu như đã gặp mà không quan tâm thì chính là không có trách nhiệm với đứa bé này.
“Ở đây đều mua thuốc bán thuốc như thế đấy, trẻ nhỏ bị tiêu chảy cũng đều dùng loại thuốc này, nếu cô không biết thì đừng nói bậy.” Chủ tiệm trừng mắt nhìn Tô Nhược Hân.
Người phụ nữ kia cũng nhìn sang Tô Nhược Hân, rồi lại nhìn chủ tiệm, do dự một chút nhưng vẫn lựa chọn tin tưởng chủ tiệm: “Không cần để ý tới cô ta, tôi mua” Nói xong bèn móc tiền ra đưa chủ tiệm.
Tô Nhược Hân nhíu mày, nhìn đứa bé đang khóc vô cùng dữ dội trong lồng ngực người phụ nữ, có như thế nào cô cũng không đành lòng được. Nhìn thấy người phụ nữ trả tiền xong cầm thuốc đi ra ngoài, cô bất ngờ tiến lên, mỉm cười nói với người đó: “Thuốc nếu mua thì cứ mua, sau này người lớn các cô cũng dùng như thế, còn đứa trẻ này không cần uống thuốc cũng có thể tốt lên.”
“Không uống thuốc cũng có thể tốt lên? Cô nói nhăng nói cuội gì vậy, con trai tôi đã bị tiêu chảy hai ngày nay rồi, hai ngày không uống thuốc thì không hề tốt lên một chút nào.” Nói xong, chị ta không chút kiên nhẫn lướt qua người Tô Nhược Hân, muốn về nhà cho con trai uống thuốc.
Tô Nhược Hân lại nhìn thoáng qua đứa bé kia, trông cùng lắm chỉ mới hai tuổi, quá nhỏ.
“Chị à, tôi nói không uống thuốc không phải là không quan tâm đến thằng bé, mà là chỉ cần dùng chút biện pháp nhỏ là đã có thể chữa khỏi bệnh cho nó, so với việc chỉ cho thằng bé uống thuốc còn có nhiều cách thoải mái hơn. Với lại, tôi bảo đảm nếu chị dùng cách của tôi, không tới một tiếng là có thể chữa khỏi bệnh tiêu chảy của con chị.”
Người phụ nữ vẫn luôn thờ ơ với lời nói trước đó, hoàn toàn không để tâm tới lời nói của Tô Nhược Hân, tóm lại là chị ta không tin cô.
Tuổi còn trẻ, chị ta thẳng thừng coi Tô Nhược Hân thành kẻ lừa đảo không có ý tốt.
Còn về việc muốn gạt cái gì đợi sau khi bắt chuyện sẽ hiểu ngay nhưng chị ta hoàn toàn không muốn cho Tô Nhược Hân có cơ hội đến gần.
Thế nhưng, nghe thấy câu cuối cùng của Tô Nhược Hân rằng không tới một tiếng là có thể chữa khỏi bệnh tiêu chảy cho con trai mình, chị ta chợt đứng lại: “Cách gì mà có thể làm cho con trai tôi tốt lên trong vòng một tiếng thế?”
Tô Nhược Hân nhìn về phía siêu thị cách đó không xa: “Chị cứ đi theo tôi đi, tôi đưa cho chị một thứ, thế là được rồi.”