Hạ Thiên Hương ngẩn người lẳng lặng nhìn những cánh hoa rơi lả tả.
Một lúc lâu sau, vẫn chẳng có ai nói chuyện.
Giữa núi mang theo một cảm giác yên lặng chết chóc.
Khoảnh khắc này không còn mang đến cảm giác đẹp đẽ nữa.
Hóa ra cảm xúc thực sự có thể ảnh hưởng đến những gì mình nhìn thấy.
Khi tâm trạng đang tồi tệ thì những gì nhìn thấy đã không còn đẹp nữa.
“Bác sĩ Tô, hai người mau tới đây, tuyết rơi càng lúc càng dày rồi.” Dù đã gọi rất nhiều lần nhưng Tô Nhược Hân và Hạ Thiên Hương đều không đáp lại, thế nên Lư Yên đã thay mặt mọi người quay lại.
Các triệu chứng của say độ cao đã trở nên yếu hơn đôi chút, tốc độ đi bộ của Lư Yên nhanh hơn nhiều so với ngày hôm qua, âm thanh giẫm lên thảm thực vật trên núi vang lên tiếng sột soạt.
“Đừng tới đây.’ Đột nhiên, cô gái đang ngồi trên mặt đất đứng lên ngay lập tức, đồng thời lui về phía sau hai bước, cô ta nhìn chằm chằm vào Tô Nhược Hân và Lư Yên đang đi đến, giơ con dao găm lên nhắm thẳng vào tim cô ta .
Tô Nhược Hân nghe thấy nhịp tim đập điên cuồng của chính mình.
Hạ Thiên Tường giao Hạ Thiên Hương cho cô là vì muốn cô chữa khỏi bệnh cho Hạ Thiên Hương.
Nhưng bây giờ cô mới phát hiện ra thuốc mà cô đưa cho Hạ Thiên Hương uống giúp cho tỉnh thần cô ấy bớt hỗn loạn, thì đồng thời cũng mang đến nguy hiểm cho Hạ Thiên Hương.
Bởi vì Hạ Thiên Hương càng tỉnh táo thì càng nguy hiểm.
Cô nhớ lại tất cả những hình ảnh không thể chịu đựng nổi.
“Thiên Hương, mọi chuyện rồi sẽ qua thôi, cố gắng quên đi, cố gắng tiếp nhận thế giới này một lần nữa, lúc đó em sẽ phát hiện ra rằng tất cả mọi người đều yêu thương em, tất cả mọi người đều muốn em sống tốt.
Em có thể đi du học, nơi không ai biết quá khứ của em và những gì đã xảy ra với bản thân em cả, sẽ không ai coi thường em và em vẫn là một Hạ Thiên Hương vô ưu vô lo như trước đây.
Thiên Hương, hãy cho chính mình một bắt đầu hoàn toàn mới, thật ra đó cũng là một lựa chọn không tồi.” Tô Nhược Hân tiếp tục khuyên nhủ, cô thực sự muốn Hạ Thiên Tường ở bên cạnh cô vào lúc này, nếu anh ấy ở đây thì nhất định anh có thể thuyết phục được Hạ Thiên Hương.
Dù sao họ cũng là anh em.
Nhưng anh không ở đây, không ở bên cạnh cô và Hạ Thiên Hương, nên cô chỉ có thể gánh vác một mình.
Nhất định, nhất định không thể để Hạ Thiên Hương tự sát.
Đúng vậy, chỉ cần con dao găm Hạ Thiên Hương đang cầm đâm xuống, đó không phải là tự mình hại mình mà là tự sát.
“Em không tin, mẹ ruột của em có thể đối xử với em như vậy thì huống chỉ là người khác, huống chỉ là người khác… A…’ Hạ Thiên Hương giàn dụa nước mắt, cả người rơi vào trạng thái điên cuồng, con dao găm trong tay lay qua lay lại càng ngày càng nguy hiểm.
“Thiên Hương, không phải bà ta cố tình đâu.” Tô Nhược Hân hít sâu một hơi, lúc nói ra lời này, dù cho cô không muốn bênh vực Lục Diễm Chi, nhưng cô nhất định phải làm như vậy vì Hạ Thiên Hương.
“Không phải bà ấy cố ý sao? Làm sao có thể, chính mắt em nhìn thấy, chính bản thân em tự cảm nhận được… tự em cảm nhận được….” Nước mắt của Hạ Thiên Hương rơi càng lúc càng dữ dội.
Nếu nói trước đây cô ấy vừa khóc vừa hét lên trong viện điều dưỡng toàn là do phản ứng vô thức, thì giờ phút này là một hành vi hoàn toàn tự chủ.