Khi Hạ Thiên Tường giao Hạ Thiên Hương cho cô, cô phải chịu trách nhiệm với Hạ Thiên Hương, phải trả lại Hạ Thiên Hương nguyên vẹn không bị tổn thương gì cho Hạ Thiên Tường.
Nếu không, cả đời này cô sẽ không còn mặt mũi nào để gặp Hạ Thiên Tường nữa.
Tốc độ của cô nhanh hệt như tên bắn.
Lúc cơ thể lao sang, tay cô cũng đưa sang, cô đột ngột nắm lấy tay Hạ Thiên Hương vô thức hướng về phía mình.
“Phập…’ Đầu tiên con dao găm xuyên qua quân áo trên người, sau đó đâm vào da thịt.
“Bác sĩ Tô…”
“00010.
“Cẩn thận…”
Vô số âm thanh xuyên qua gió tuyết truyền thẳng vào màng nhĩ.
Tô Nhược Hân bị thương rồi.
Đúng vậy, bởi vì cô ngăn cản mà trong quá trình hai người lôi kéo, phương hướng con dao găm trong tay Hạ Thiên Hương đã đâm ngược vào người Tô Nhược Hân.
Đau.
Sau đó dòng máu đặc sệt chảy ra.
Tô Nhược Hân khế nhíu mày, đầu tiên là khẽ sờ soạng thân thể, may mắn là vết đâm không sâu, chỉ là vết thương ngoài da thôi, tuy nhiên cũng cần phải nhanh chóng cầm máu chữa trị.
Sau khi xác nhận mình không sao, cô mới ngẩng đầu nhìn Hạ Thiên Hương đang đối diện với mình.
Sắc mặt Hạ Thiên Hương càng tái nhợt hơn trước.
Cô ấy sợ hãi: “Tô Nhược Hân, không phải em cố ý, không phải em cố ý đâu”“
Cơ thể cô ấy run rẩy, đôi môi cô ấy run rẩy, những lời cô ấy thốt ra cũng đều là những âm thanh run Sợ.
“Chỉ là vết thương ngoài da thôi, chị không sao, Thiên Hương, ngoan, em buông tay ra đi.” Tô Nhược Hân tiếp tục dỗ dành Hạ Thiên Hương, cô muốn Hạ Thiên Hương buông tay đưa dao găm cho cô, nếu không, dao găm trong tay Hạ Thiên Hương chính là một quả bom hẹn giờ, bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra tình huống như lúc nấy.
Nhưng có thể Hạ Thiên Hương sẽ không may mắn như lúc nãy được nữa, bởi vì cô thật sự chẳng còn cách nào đảm bảo mỗi lần đều có thể ngăn cản được hành động công kích của Hạ Thiên Hương, vì cô đã bị thương rồi.
“Không… Không muốn…’ Nước mắt Hạ Thiên Hương giàn dụa, cô ấy hoảng sợ lắc đầu không chịu buông tay, không chịu đưa con dao găm cho Tô Nhược Hân.
Thấy dù thế nào Hạ Thiên Hương cũng không buông tay, mà sức lực của cô cũng dần dân không địch lại được, e rằng rất nhanh thôi con dao găm sẽ lần nữa bị Hạ Thiên Hương nắm trong tay.
Qua hình ảnh phản chiếu nơi khóe mắt, cô nhìn thấy dường như Hạ Tam đã xuống xe và đang đi về phía cô và Hạ Thiên Hương, anh ta muốn đến giải cứu cô và Hạ Thiên Hương sao?
Nhưng do phản ứng say độ cao nên Hạ Tam chỉ có thể đi không thể chạy, sợ rằng cô thật sự không kiên trì nổi nữa…
Nghĩ đến đây đột nhiên Tô Nhược Hân ngẩng đầu: “Máy bay, Thiên Hương, anh trai em đến rồi.”
“Anh trai em…” Hạ Thiên Hương thật sự ngẩng đầu nhìn về hướng Tô Nhược Hân đang nhìn.
Nhưng trong giây tiếp theo, đầu cô ấy gục xuống, sau đó cơ thể cô ấy lắc lư và ngã xuống đất.