Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 1218



Chương 1223

Vì thế, ban đầu nói hôm nay chỉ khám cho năm mười người, mà thoáng một cái, Tô Nhược Hân đã khám cho hơn một trăm người.

“Nhược Hân, nên nghỉ ngơi rồi.’ Mắt thấy trời đã gần sáng mà sau khi cử ba người lần lượt tới mời cô đi nghỉ ngơi vẫn chưa được, Hạ Thiên Tường đành tự mình ra mặt.

Giọng điệu Hạ Thiên Tường lạnh lùng, hơn nữa vẻ mặt càng ngày càng tối dần đi, lúc này Tô Nhược Hân mới đứng dậy áy náy nói với mấy bệnh nhân trước mặt: “Muộn quá rồi, ngày mai các vị hẵng tới được không? Ngày mai khi nào mọi người tới thì không cần xếp hàng, cứ đến thẳng đây tìm tôi là được.”

Người đẳng trước đã đến lượt đang định lên tiếng kháng nghị, sau đó một người phía sau giơ đồng hồ lên trước mặt bà ấy: “Hình như cũng muộn lắm rồi, chúng ta nên về trước thôi, làm bác sĩ Tô mệt thì mất nhiều hơn được, đến lúc đó những người nghe danh tới sau lại trách chúng ta thì không hay đâu. Suy cho cùng, chúng ta được khám xong sẽ về, nhưng bác sĩ Tô thì luôn phải đầu tắt mặt tối, con người chứ có phải sắt đá đâu, để cô ấy nghỉ ngơi đi”

“Chứ gì nữa, hết người này đến người không biết bao nhiêu tiếng rồi, đến miếng nước còn không được uống, ngày mai còn phải tiếp tục nữa, làm khó bác sĩ Tô, chúng ta vẫn nên quay lại vào ngày mai đi”

Hai người tiến lên khuyên nhủ, sau đó người nọ cũng ngượng ngùng: “Bác sĩ Tô vất vả rồi, ngày mai chúng tôi lại đến.”

Cuối cùng, lời khuyên nhủ này nghe cũng có lý, cả đám bệnh nhân bọn họ chỉ việc khám xong rồi cầm đơn thuốc rời đi.

Nhưng Tô Nhược Hân vốn không được nghỉ ngơi, cứ khám cho người ta liên tục như con quay, chưa giây phút nào ngừng nghỉ.

Trái tim con người đều là máu thịt, mọi người ai cũng biết.

Cuối cùng những người đứng xếp hàng cũng tản bớt dần, Tô Nhược Hân cất giấy viết đơn thuốc, đã sắp mệt đến mức liệt giường.

Muốn có máy tính quá.

Đáng tiếc ở nơi lạc hậu thế này, sao có thể nói muốn có là có chứ.

Hơn nữa, ở thành phố T cô đã có máy tính, bây giờ mà mua mới, thật sự là lãng phí.

Cô đánh ngáp đi lên cầu thang, nhưng mới đi được hai bậc, cả người chợt nhẹ bẫng, cô bị Hạ Thiên Tường ôm vào trong lòng:’Mệt mỏi nhỉ?”

“Ừm” Tô Nhược Hân thật sự mệt mỏi, mệt rã rời.

Cuộn tròn ở trong lòng Hạ Thiên Tường như con mèo, lười nhác không muốn động đậy.

Dù sao ở trong lồng ngực anh, vừa yên ổn vừa thoải mái.

Lúc đẩy cửa phòng ra, cô nghe Hạ Thiên Tường hỏi mình: “Muốn ăn khuya không?”

“Không, em muốn đi ngủ.” Cô mệt chỉ muốn ngả đầu xuống là ngủ luôn thôi.

Ăn cơm cũng ngại mất sức.

Huống hồ, đã mệt rồi thì ăn gì cũng không vào.

Hạ Thiên Tường hơi nhíu mày: “Tắm rửa rồi ngủ tiếp, được không?”

“Không đâu.” Tô Nhược Hân nhắm mắt lại lẩm bẩm, cô cảm thấy trong lúc cô tắm rửa cũng có thể ngủ, hơn nữa, cô tiếc bím tóc trên đầu, cô rất thích.

“À, là ai ra vẻ còn khám tiếp được nữa nhỉ? Vừa nãy còn hăng hái lắm mà.”

“Bây giờ em chỉ muốn ngủ, anh có ý kiến à?” Tô Nhược Hân sờ tay Hạ Thiên Tường, vừa định ra tay, bỗng nhiên nhớ ra anh ôm cô đi lên, lực tay mới bớt đi, chỉ nhẹ nhàng véo một chút.

“Có.” Người đàn ông vừa nói xong đã đẩy cửa bước vào phòng, ôm cô đi thẳng vào phòng tắm.