Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 1253



Chương 1253

Lúc này Lư Yên mới quay người rời đi, cô ấy cảm thấy nếu ở lại thêm nữa sẽ càng ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của Tô Nhược Hân.

Tô Nhược Hân tắt đèn, cô muốn ngủ.

Nhưng có làm thế nào cũng không chợp mắt được.

Tiếng hít thở đều đều của Hạ Thiên Hương tràn ngập màng nhĩ, khiến cô vô cùng ngưỡng mộ.

Nằm ngẩn ngơ dưới ánh sáng tối tăm, cả người mệt không thể tả.

“Nhược Hân…” Điện thoại vang lên một tiếng “ting”, cô đưa tay cầm điện thoại lên nhìn, là tin nhắn Hạ Thiên Tường gửi tới.

Đó chỉ là một xưng hô, nhưng tất cả những gì quanh quẩn trong tai cô là lời anh khẽ gọi cô khi cô vừa rời khỏi phòng.

Bên kia điện thoại, bên kia không gian, cũng là giọng anh khẽ gọi cô.

Tô Nhược Hân không trả lời.

Không phải cô không muốn để ý đến anh, mà là cô không biết phải nói gì.

Cô hiểu rằng nếu anh có thể giải thích với cô thì anh sớm đã nói rồi.

Thế nhưng anh trước giờ chỉ nói một câu “chờ em trưởng thành” để qua loa lấy lệ với cô.

“Nhược Hân, em còn nhỏ, anh không muốn em vì chuyện này mà không thể đi học, với anh mà nói đó chính là hủy hoại cả đời của em, là hại em cả một đời, chúng ta đợi chút nữa, được không?” Một lúc lâu sau, một tin nhắn lại gửi tới.

Không cưỡng ép.

Cũng không độc tài.

Chỉ đơn giản là khuyên bảo.

Tô Nhược Hân nhìn đến ươn ướt khóe mắt.

Bốn chữ “sống không bằng chết” đối với cô là khó khăn mà đối với anh cũng rất khó khăn.

Vì vậy, anh mới lựa chọn trốn tránh.

Anh cũng chọn bỏ qua mọi lời Lục Diễm Chỉ nói.

Cô bỗng nhiên nhớ đến có một khoảng thời gian ngắn anh đã từ bỏ cô. Theo lý thuyết mà nói thì quan hệ giữa hai người bọn họ đã chia tay trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó.

Trái tim cô bỗng run lên, lúc đó anh và cô chia tay, có thể là vì anh không muốn làm tổn thương cô.

Thế nhưng cuối cùng, anh vẫn bước vào thế giới của cô lần nữa.

Tất cả, là do không buông được sao?

Anh cưng chiều cô bao nhiêu, cô biết chứ.

Sự cưng chiều đó là thứ mà ngay cả ba mẹ ruột của cô cũng chưa bao giờ dành cho cô.

“Nhược Hân, em qua đây, có được không?”

Tô Nhược Hân trở mình, ngẩn người nhìn chằm chằm vào hàng chữ này của Hạ Thiên Tường.

Nhìn chằm chằm đến đau cả mắt.

“Em không có ở đây, anh ngủ không ngon.”

Không ngờ ngay lúc đầu óc Tô Nhược Hân đang buông lỏng, Hạ Thiên Tường lại nhắn một câu như vậy.

Tô Nhược Hân ngồi thẳng dậy, lúc này đừng nói là ngủ, đến nằm cô cũng nằm không được.