Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 1266



Chương 1271

“Chị dâu, chẳng lẽ chị còn định đá anh em? Em nói cho chị nghe, chị mà đá anh em là không xong với em đâu, em không đồng ý. Nào, ăn miếng xoài đi. Hạ Thiên Hương nó miếng xoài đưa tới bên miệng Tô Nhược Hân.

¡ cầm tăm cắm một Tô Nhược Hân há miệng, rất ngọt, rất ngon: “Cho thêm mật ong à?”

“Vâng, ngon đúng không ạ?”

“Ngon.” Tô Nhược Hân phát hiện ăn một miếng xong lại muốn ăn tiếp…

Nhưng ngẩng lên nhìn hàng người xếp hàng dài trước mặt, cô lại thấy hơi xấu hổ.

“Bác sĩ Tô nghỉ ngơi một lúc đi, chúng tôi chờ một lúc cũng không sao, ăn chút trái cây bồi bổ, nếu không cứ khám cho chúng tôi mãi cũng rất vất vả.”

Không ngờ chị gái xếp hàng phía trước lại cực kỳ chu đáo, chủ động bảo Tô Nhược Hân hãy mau ăn hoa quả.

“Vậy tôi ăn nhé?” Tô Nhược Hân vẫn hơi ngượng.

“Mau ăn đi, ăn xong mới có sức khám cho chúng tôi chứ.” Người xếp hàng phía sau chị gái đó cũng giục Tô Nhược Hân ăn hoa quả.

Lúc này Tô Nhược Hân mới nhận hoa quả Hạ Thiên Hương đưa, ăn một cách ngon lành.

Thật sự rất ngon.

Phải thừa nhận rằng Hạ Thiên Hương đã trưởng thành.

Biết thương người “chị dâu” là cô đây rồi.

Không uổng công cô chăm sóc Hạ Thiên Hương thời gian này.

Hạ Thiên Tường ăn trưa xong mới về, bóng dáng cao lớn vừa vào đại sảnh khách sạn, rõ ràng Tô Nhược Hân đang nhập đơn thuốc vào máy tính mà cách mấy mét đã ngửi thấy mùi hương của anh, cô ngẩng đầu lên thì bắt gặp khuôn mặt đẹp trai chết người không đền mạng của anh, nghĩ đến anh quyên góp ba nghìn tỷ, con số trên trời ấy là khoản mà cả đời này cô cũng không dám nghĩ tới, nhập đơn thuốc, giao bệnh nhân tiếp theo cho bác sĩ Lý và bác sĩ Trương xong, Tô Nhược Hân chậm rãi đứng dậy, chào hỏi không chút che giấu: “Anh đã ăn trưa chưa?”

Nghe cô hỏi như vậy, nét mặt Hạ Thiên Tường lập tức sầm xuống, trở nên lạnh lùng: “Em vẫn chưa ăn àm”

Mặc dù giọng nói vẫn từ tính êm tai như vậy, nhưng lọt vào tai lại như sắp có trận mưa lớn, Tô Nhược Hân run lên, nhỏ giọng thì thầm: “Em chỉ muốn chờ anh về cùng ăn thôi mà.”

Lúc này hàng lông mày chau lại của Hạ Thiên Tường mới hơi giãn ra, sau đó bàn tay to của anh nắm lấy tay cô: “Đi ăn.”

Cho đến khi bị ấn ngồi xuống ghế ăn, Tô Nhược Hân cũng không dám thở mạnh.

Quả nhiên mới ăn được hai miếng cô đã nghe Hạ Thiên Tường nói: “Từ giờ trở đi, em chỉ cân khám cho những bệnh nhân mà bác sĩ Lý và bác sĩ Trương đều không chẩn đoán được thôi, những bệnh nhân khác thì không cần khám.”

Nhìn vào khuôn mặt tuấn tú lạnh như băng của người đàn ông, Tô Nhược Hân hít một hơi thật sâu, dùng bàn tay nhỏ bé giật giật ống tay áo Hạ Thiên Tường, nịnh nọt nói: “Em hứa sau này sẽ ăn cơm đúng giờ, được không?”

“Không được.”

“..” Đầu óc Tô Nhược Hân bắt đầu xoay chuyển thật nhanh, nhưng vô ích, cô thật sự không hiểu tại sao người đàn ông này lại không cho cô khám bệnh, cô gục đầu xuống, cơm cũng ăn không vào nữa, cầm đũa gẩy cơm trong bát mà lòng buồn phiền.

“Ăn đi.”

“Không nuốt trôi.” Tô Nhược Hân chu miệng, bắt đầu giận dỗi.