Một lát sau, hai người một trước một sau thoải mái đi ra khỏi phòng. Đột nhiên Tô Nhược Hân nhớ tới cái người hôm qua bị đá bay lên người cô: “Có phải người do Ruckssan cử tới không?”
Hạ Thiên Tường cưng chiều nhéo chóp mũi cô một cái: “Xem như em thông minh, đoán đúng rồi.”
“Cái gì mà xem như em thông minh chứ. Chẳng lẽ em không thông minh sao?” Tô Nhược Hân bĩu môi kháng nghị.
“Thông minh” Hạ Thiên Tường cúi đầu cười rồi vừa dắt tay cô vừa đẩy cửa phòng đối diện ra.
Nhưng trong phòng rỗng tuếch, Hạ Thiên Hương không có trong phòng.
Hạ Tứ vội vàng đuổi kịp: “Anh Hạ, cô Tô, cô chủ đi ra ngoài dạo phố rồi, bảo là muốn shopping một vòng thị trấn này.”
Vẻ mặt Hạ Thiên Tường trở nên hơi u ám: “Con bé đi từ khi nào?”
“Vừa mới đi. Tôi vốn muốn báo cho anh Hạ biết trước nhưng cô chủ lại không chờ tôi thông báo đã đi mất rồi. Tôi đang định gửi tin cho anh đây.” Hạ Tứ nói xong bèn giơ di động của mình về phía Hạ Thiên Tường với vẻ mặt uất ức. Thật sự không phải anh ta muốn để Hạ Thiên Hương đi mà là Hạ Thiên Hương tính tình tiểu thư nên anh ta và Hạ Tam không cản được.
Anh ta uất ức giải thích xong, còn tưởng rằng Hạ Thiên Tường sẽ tha thứ cho mình, ai ngờ vẻ mặt Hạ Thiên Tường lại trở nên u ám: “Tâm bậy.”
“Anh Hạ, tôi đuổi theo ngay đây. Bọn họ vừa mới đi thôi, nói không chừng bây giờ đuổi theo vẫn còn kịp đưa người về.”
“Khỏi cần, tôi và Nhược Hân đi là được rồi. Cậu đi ngủ đi.” Hạ Thiên Tường nhìn Hạ Tứ, thấy vành mắt thâm đen kia nên cuối cùng anh vẫn tha cho cậu ta.
Người mà anh mang đến đây không ít, nhưng người luôn canh giữ trong khách sạn này cũng chỉ có Hạ Tam và Hạ Tứ. Hai người bọn họ đã bảo vệ anh, Tô Nhược Hân và Hạ Thiên Hương suốt hai ngày nay rồi, có thể nói là hai mươi tư tiếng chưa từng gián đoạn.
Ba người chủ đều muốn ra ngoài, lúc này chính là lúc cần nâng cao cảnh giác nhất. Tuyệt đối không thể để chủ ra ngoài còn anh ta thoải mái ngủ trong khách sạn được. Như vậy anh ta cũng không ngủ nổi.
Chỉ cần tưởng tượng đến chuyện ba người chủ đều đang ở ngoài, có cho anh ta mười lá gan anh ta cũng không ngủ được.
“Đi ngủ.” Kết quả là Hạ Tứ mới đuổi kịp Hạ Thiên Tường và Tô Nhược Hân thì đã chợt nghe Hạ Thiên Tường gầm nhẹ một tiếng.
Tiếng này khiến Hạ Tứ hoảng lên, ngay lập tức đứng nghiêm: “Rõ.”
Nếu Hạ Thiên Tường đã cho anh ta ngủ thì anh ta cứ ngủ vậy.
Tối hôm qua thay phiên nhau với Hạ Tam nên anh ta chỉ ngủ được hơn hai tiếng. Bây giờ đúng là mệt nhọc thật.
Hai người nhanh chóng đi xuống cầu thang.
Nhưng Tô Nhược Hân vừa mới bước chân ra bên ngoài đã bị Hạ Thiên Tường kéo lại: ‘Em có muốn ăn gì đó rồi lại đi không?”
“Chẳng phải bảo đi dạo phố à? Trên đường có rất nhiều đồ ăn vặt đấy. Em muốn ăn đồ ăn vặt.” Đầu bếp mà Hạ Thiên Tường mang đến nấu ăn rất đẹp mắt, nhưng mà đẹp mắt quá lại khiến người ta cảm thấy mâm cơm kia như chỉ để trưng bày chứ không phải để ăn. Bây giờ Tô Nhược Hân muốn ăn đồ ăn vặt đặc sản của vùng này hơn. Mùa nào thức nấy mới ngon.
“Được.” Thấy dáng vẻ đã khôi phục sức sống của Tô Nhược Hân, Hạ Thiên Tường rất vui mừng. Cô vui là được rồi. Nếu không chỉ cần tưởng tượng đến sắc mặt lúc nào cũng có thể thay đổi của Tô Nhược Hân khi thôi miên cho Hạ Thiên Hương tối hôm qua, Hạ Thiên Tường đã thấy sợ rồi.
Vậy nên bây giờ Tô Nhược Hân muốn làm gì anh cũng chiều hết, đồng ý vô điều kiện.