Nghe Hạ Thiên Tường gọi là “cô Tô’ mà không phải chị dâu, nét mặt Hạ Thiên Tường lập tức trở nên tối tăm, quanh thân toát lên khí lạnh làm Tô Nhược Hân rùng mình. Cô cười xòa: “Hạ Thiên Tường, Thiên Hương không nhớ em đã cứu cô ấy, anh đừng trách cô ấy.”
Hạ Thiên Tường sững sờ: “Toàn bộ trí nhớ của con bé từ lúc con bé bị bệnh đến ngày hôm qua đều là bị thôi miên ư?” Nếu là vậy thì quả thật Hạ Thiên Hương không biết Tô Nhược Hân đã cứu cô ấy.
Thế là đã rõ vì sao Hạ Thiên Hương vừa cất lời đã gọi là “cô Tô” mà không phải “chị dâu” mà anh đã nghe quen suốt mấy ngày qua.
“Ừm”” Tô Nhược Hân gật đầu khẳng định.
Hạ Thiên Tường càng đen mặt hơn: “Thế thì anh sẽ nói con bé phải gọi em thế nào.”
Tô Nhược Hân thấy Hạ Thiên Tường định lấy điện thoại ra thì vội vàng kéo tay anh lại: “Đừng gọi, chỉ là xưng hô thôi mà. Anh không để ý dù cô ấy không nhớ chuyện được em cứu nhưng lúc gọi anh cô ấy cũng gọi cả em sao? Thế này đã tốt hơn cách cô ấy đối xử với em hồi trước nhiều rồi. Hạ Thiên Tường, em thấy như vậy là đủ rồi.”
Gô vẫn còn nhớ như in lúc Hạ Thiên Hương mới gặp cô, ánh mắt cô ấy ngập tràn sự thù địch.
Hạ Thiên Tường ngẫm lại cũng đúng, giơ tay sờ đầu Tô Nhược Hân một cách cưng chiều: “May mà em nghĩ thoáng, không là anh phải chạy lên đánh con bé một trận mới được.”
“Thế là anh muốn bỏ em lại đây hả Hạ Thiên Tường?” Tô Nhược Hân mỉm cười cảnh cáo.
“Đâu… đâu có.” Hạ Thiên Tường rút lời lại ngay.
Giờ anh có muốn vào Đài Thiên Táng đi qua chỗ Hạ Thiên Hương để đánh cô ấy một trận thì cũng không thể.
Anh sẽ không bỏ Tô Nhược Hân ở đây một mình.
Bấy giờ Tô Nhược Hân mới hài lòng leo lên xe lại: “Chờ thôi, nhưng nếu nghi thức được tiến hành như bình thường thì em sẽ xông vào.” Tô Nhược Hân đã tới Đài Thiên Táng một lần, cũng từng chứng kiến toàn bộ quá trình diễn ra nghỉ thức thiên táng. Lần đó cô đi một mình do cô tưởng Hạ Thiên Tường đã đính hôn với Mai Diễm Tinh nên sẽ nhanh chóng kết hôn, nào ngờ về rồi mới biết cái chuyện hớ hênh này.
Do cô hiểu lầm Hạ Thiên Tường cả.
Bây giờ cô nhớ lại mà những tưởng chỉ mới xảy ra vào hôm qua.
Song, giờ đây đã có Hạ Thiên Tường đi cùng cô.
Cô tôn trọng tập tục thiên táng này.
Cô chỉ muốn cứu đứa bé kia.
Mặc dù chẳng quen biết gì với nó nhưng dẫu sao đó cũng là một sinh mạng.
Hơn nữa, có lẽ chuyện này cũng khó mà trách cư dân ở đây.
Chắc chắn ba mẹ của đứa bé kia ngỡ con đã chết rồi.
Nên đương nhiên cũng chọn ngày cho con được thiên táng.
Tuy nhiên, tình huống hiện tại lại là đứa bé còn sống.
Chỉ là còn thở thoi thóp, yếu đến mức khiến nhiều người lầm tưởng đứa trẻ không còn thở nữa.
“Anh đi với em.” Hạ Thiên Tường khế mỉm cười, nụ cười của anh làm Tô Nhược Hân đỏ mặt. Phải công nhận Hạ Thiên Tường đã không cười thì thôi, cười một cái là làm cô nghĩ ngay tới cụm nghiêng nước nghiêng thành. Quá quyến rũ, quá đẹp trai, đẹp trai đến mức khiến cô không rời mắt nổi.