Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 1295



Chương 1300

Xem ra Xuân Phong, Lý Sở và trưởng khu chưa gọi điện, hoặc đã gọi nhưng nhân viên không quan tâm.

Thế nên, bây giờ cô phải vào.

“Không được, địa điểm du lịch có quy định người không phận sự không được vào khu vực làm việc.”

Nhân viên này vẫn muốn ngăn cản Tô Nhược Hân.

Tô Nhược Hân vô cùng sốt ruột: “Hay anh chụp.

hình tôi rồi đăng lên mạng hỏi cư dân mạng có biết tôi không đi? Nếu như có người đi khám bệnh từng gặp tôi thì nhất định sẽ nhận ra tôi đấy.”

Nhân viên nghe cô nói vậy thì suy nghĩ, thấy hình như cũng có lý. Vì trước đó anh ta từng nghe nói nữ bác sĩ khám bệnh quả thật là một cô gái xinh đẹp.

Chỉ là anh ta không thể nào tin nổi trẻ mà trẻ như cô gái trước mặt.

Cô gái trước mặt phù hợp với cái đẹp như anh †a tưởng, nhưng trẻ thì không thể nào trẻ đến vậy được.

Nhưng đăng lên mạng xác nhận anh ta cũng chẳng mất gì, ngộ nhỡ cô gái này là bác sĩ Tô thật thì sao?

Bao nhiêu người xếp hàng chờ được cô khám bệnh cũng không được, vậy mà anh ta lại được bác sĩ Tô chủ động ngỏ ý khám cho, anh ta phải tu luyện mấy đời mới có phước như này: “Thôi được, cô đứng đó đi, tôi sẽ chụp một bức rồi đăng lên xác nhận.”

Tô Nhược Hân bèn dựa vào chiếc moto Harley, bình tĩnh tạo dáng: “Chụp đi.”

Nhân viên lấy điện thoại “click click” chụp liên tiếp hai bức ảnh rồi đăng lên mạng ngay.

Trong lúc anh ta tập trung vào điện thoại, Tô Nhược Hân sốt ruột xoay vòng vòng tại chỗ. Lửa sém đến lông mày rồi trời ạt Nếu đang ở trên đất liền thì cô sẽ bất chấp tất cả xông vào, nhưng thực tế lại không phải.

Cô phải tôn trọng phong tục tập quán của dân tộc ở đây, tôn trọng người dân của nơi này.

Hạ Thiên Tường đứng kế bên thấy Tô Nhược Hân gấp gáp đến nỗi như sắp thành con kiến trên chảo.

nóng mà xót xa, nói: “Anh đưa em vào.” Không được thì xông vào, nhân viên ở đây không ngăn cản được anh.

Huống chỉ, cho dù cản được anh thì vẫn còn Hạ Tam, Hạ Tứ, còn cả Hạ Nhất, Hạ Nhị mà.

Hạ Nhất, Hạ Nhị cũng tới đây, đã đến vào đêm qua, chẳng qua là Tô Nhược Hân không biết thôi.

Tô Nhược Hân nhấc chân nhìn về phía khu vực làm việc, nhìn thấy chiếc rèm vải màu trắng nhuốm máu ở đẳng xa đã được kéo ra.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!

Lần trước cô cũng thấy chiếc rèm vải đó, rèm vải được kéo nói lên nghi thức sắp bắt đầu.

“Đành vậy.” Không còn kịp nữa, Tô Nhược Hân biết bây giờ chỉ còn cách xông vào.

Nhưng cô và Hạ Thiên Tường chưa kịp cất bước thì nhân viên trước mặt đột nhiên mừng rỡ ngẩng đầu lên: “Cô là bác sĩ Tô thật à?”

Hiển nhiên, trên mạng đã có người khẳng định thân phận của cô.

Tô Nhược Hân gật đầu: “Là tôi, cho nên hồi nãy tôi nhìn là biết anh bị thấp khớp đấy, nếu là bác sĩ khác thì chưa chắc đã nhận ra anh mắc bệnh gì ở chân đâu.

“Trời đất, tôi gặp được bác sĩ thần thánh nào đây?

Bác sĩ Tô, cô chắc chắn đứa bé trong xe chở hàng vừa đi vào còn sống chứ?” Mặc dù phấn khởi nhưng nhân viên cũng không quên mình nhiệm vụ của mình, vẫn nghiêm túc hỏi lại lần nữa.

Dù gì thì tự ý cho du khách vào là trái với quy định, nhưng cho vào để cứu người lại có thể.

Mặc dù anh ta đã chắc chắn cô gái trước mặt chính là Tô Nhược Hân, biết cô khám bệnh rất giỏi, có lẽ sẽ không nhìn lâm nhưng nên hỏi lại thì hơn, cũng là để cho có thủ tục.