“Nhược Hân… Hạ Thiên Tường sợ hãi hét lên, anh chỉ muốn bảo vệ Nhược Hân nhưng trường đao không có mắt, cuối cùng nó vẫn làm Tô Nhược Hân bị thương.
Thấy máu sau lưng cô chảy ra như suối, Hạ Thiên Tường bỗng trở nên điên cuồng, hành động cũng nhanh hơn, trước đó anh chỉ muốn ngăn những người này đến gần Tô Nhược Hân, nhưng giờ anh chỉ muốn đánh họ bị thương.
Chỉ cần bọn họ bị thương rồi, họ sẽ không có sức lực làm hại Tô Nhược Hân và Sam nữa.
Thấy Tô Nhược Hân bị thương chảy máu cũng không để trường đao kia làm Sam bị thương chút nào, thấy Hạ Thiên Tường mắt đỏ như máu đánh ngã từng người từng người một, mẹ Sam kéo ba Sam lặng lẽ lùi vào trong góc…
Nhưng người đang tiến hành nghỉ thức ở đây lại không một ai thoát được.
Hạ Thiên Tường bị thương, Tô Nhược Hân bị thương, nếu như có thể khiến hai người bị thương, vậy thì để cho bọn họ bị thương thêm chút nữa, như thế chúng có thể trói rồi lôi họ ra ngoài, như thế sẽ có thể tiếp tục tiến hành nghỉ thức Thiên Táng.
Nhưng không ngờ, sức chiến đấu của Hạ Thiên Tường lại mạnh như thế, ai xông đến đánh người đấy, không hề chùn chân.
Thậm chí anh còn làm lơ đi vết thương trên tay mình.
Còn Tô Nhược Hân, cô vẫn giống như khi trước không hề nhúc nhích, dùng cơ thể bằng xương bằng thịt của mình để bảo vệ Sam còn đang ngủ say không tỉnh.
Mẹ Sam và ba Sam trông thấy dáng vẻ bảo vệ Sam của Tô Nhược Hân thì không kìm lòng được mà cảm động, vội vàng bảo người nhà mình tránh ra.
Ngay lập tức, người vây xung quanh Hạ Thiên Tường và Tô Nhược Hân đã bớt đi rất nhiều người.
Cũng giảm bớt được phần nào áp lực cho Hạ Thiên Tường.
Có điều thời gian vẫn chưa đủ năm phút.
Còn thiếu hai phút nữa.
Cô chỉ cần thêm hai phút nữa là được rồi.
Cô muốn bảo vệ Sam.
Tô Nhược Hân không ngoảnh đầu lại, cô giao mạng sống của mình và Sam lại cho Hạ Thiên Tường.
Cô biết áp lực của anh lớn.
Nhưng Hạ Thiên Tường là một người đàn ông chịu được áp lực lớn.
Chuyện gì đến tay anh, anh cũng có thể giải quyết một cách dễ dàng.
Sau lưng vẫn là tiếng đánh nhau.
Nhưng rõ ràng đã yếu hơn khi nãy rất nhiều.
Đẳng xa có tiếng ồn ào vọng tới.
Hình như loáng thoáng còn có cả tiếng của Hạ Thiên Hương.
Tô Nhược Hân nghe thấy rồi.
Nhưng cô không có thời gian để ý đến.
Việc cô có thể làm bây giờ chính là nhìn chằm chằm Sam, là cứu sống Sam.
Dùng nó khiến những kẻ đang tấn công họ ở phía sau thấy mất mặt.
Tô Nhược Hân cúi đầu nhìn Sam, hơi thở của cô bé đã mạnh hơn một chút, thậm chí bằng mắt thường cô cũng thấy được gương mặt nhỏ nhắn đỏ hây hây của cô bé.