Nhìn quần áo và cách ăn mặc của Ương Kim Mai Thảo, không chỉ hơn hẳn một bậc so với những người bình thường đang xếp hàng chờ đợi, nhất là đồ trang sức trên người cô ta, dây chuyền vàng to dày cộp, treo một mặt dây chuyền trái tim rất lớn, khuyên tai trên tai cũng là màu vàng óng ánh, cổ và ngón tay cũng có không ít vòng với nhẫn. Tuy khuôn mặt ưa nhìn, nhưng toàn thân cô ta mang lại cho người khác cảm giác giống như nhà giàu mới nổi hồi trước, cứ như sợ người khác không biết cô ta có thân phận, có địa vị và tiền.
Thấy Tô Nhược Hân đang đánh giá mình, Ương Kim Mai Thảo cạy cạy phần móng tay được sơn màu, thúc giục: “Bảo cô khám bệnh cho tôi cơ mà, nhanh lên.”
“Ngại quá, nếu cô muốn khám bệnh thì mời ra cửa đi đến cuối hàng mà đợi, còn nếu cô không muốn, cứ đi thong thả, không tiễn.” Người khác sợ người phụ nữ này nhưng Tô Nhược Hân không sợ, không sợ không phải là vì có Hạ Thiên Tường hay trưởng khu và Lý Sở làm chỗ dựa cho cô, mà cô không sợ là vì cô hiểu công bằng tự ở lòng người, Ương Kim Mai Thảo chen ngang thế này là một việc làm vô đạo đức và sai trái.
Giọng nói của Tô Nhược Hân không cao không thấp, nhưng nó ngay lập tức thu hút ánh mắt của tất cả mọi người ở hiện trường, khi Ương Kim Mai Thảo xuất hiện và chen hàng, chỗ của Tô Nhược Hân đã trở thành tiêu điểm của cả khách sạn.
Chắc vì họ không ngờ Tô Nhược Hân sẽ từ chối Ương Kim Mai Thảo thẳng thừng như vậy, thế nên ánh mắt họ nhìn Tô Nhược Hân đều là vẻ khâm phục.
Bác gái khi nãy bị Ương Kim Mai Thảo đẩy ra và được Tô Nhược Hân đỡ, bác ấy nhìn Ương Kim Mai Thảo đang ngây người, rồi lại nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Tô Nhược Hân, bác gái do dự một hồi, lập tức sát lại gần lỗ tai cô, thì thầm: “Bác sĩ Tô, cô ta… Mẹ của cô ta là Đệ nhất phu nhân khu “
z Nghe thấy từ Đệ nhất phu nhân khu Z, Tô Nhược Hân hiểu ngay, ba của Ương Kim Mai Thảo chính là người đứng đầu khu Z.
Quả nhiên là ỷ vào gia thế nên vênh mặt hất hàm sai bảo cô.
Tiếc quá, cô đây chưa bao giờ sợ quyền thế.
Tuy giọng nói của bác gái rất nhỏ, nhưng dù gì Ương Kim Mai Thảo cũng đứng rất gần, cô ta nghe vậy liền tỉnh táo, trên mặt cũng nhanh chóng lấy lại sự ngạo mạn: “Đã biết tôi là ai rồi, còn không mau khám bệnh cho tôi đi?”
Thấy vẻ vênh váo tự đắc của Ương Kim Mai Thảo, Tô Nhược Hân lạnh lùng mỉm cười: “Tô Nhược Hân tôi không chữa bệnh công chúa, mời cô đi thong thả”
“Cô có ý gì?’ Ương Kim Mai Thảo sửng sốt, lập tức nhảy dựng lên.
“Là ý trên mặt chữ, cô nghe không hiểu có thể tìm người kiểm tra IQ, nếu IQ âm thì đừng có đi khắp nơi tìm cảm giác tồn tại, bằng không làm người khác tức giận thì sẽ mất nhiều hơn được đấy.”
“Cô… Cô dám chửi tôi là kẻ đần sao?” Cuối cùng Ương Kim Mai Thảo cũng phản ứng lại, cô ta lập tức vung tay tát Tô Nhược Hân…
“Cẩn thận.”
“Bác sĩ Tô cẩn thận.”
“Mau tránh ra.”
Thấy Tô Nhược Hân sắp bị đánh, mọi người xung quanh hét lên theo bản năng, tất cả đều đổ mồ hôi hột thay Tô Nhược Hân.