“Là cô ta sai anh ném tôi ra ngoài.” Ương Kim Mai Thảo tàn nhãn liếc nhìn Hạ Tứ đã chạy đến, xử lý Tô Nhược Hân trước, còn Hạ Tứ này, nể mặt Hạ Thiên Tường tạm thời bỏ qua, dù sao sau này cũng phải tiếp cận Hạ Thiên Tường cũng phải qua được cửa của Hạ Tứ này trước, thế nên cô ta tạm thời nhịn.
“Người ra tay là tôi.” Hạ Tứ cố gắng giải thích, không thể để Tô Nhược Hân cõng nồi hết được, nếu không Hạ Thiên Tường là người đầu tiên không bỏ qua cho anh ta.
“Hạ Tứ, lùi lại.” Tô Nhược Hân gật đầu, chỉ với thái độ này của Hạ Tứ, cô không thể để Ương Kim Mai Thảo gây phiền phức cho anh ta.
Hạ Tứ lùi ra phía sau, bỗng anh ta phát hiện, trong vô thức anh ta đã tâm phục khẩu phục cô chủ là ‘Tô Nhược Hân, phục cũng không kém gì Hạ Thiên Tường.
Tài Đán Nhật Vy nhìn thấy Hạ Tứ lùi ra phía sau, lạnh lùng nói: “Cậu ta nói người ra tay là cậu ta, vậy chắc người ra lệnh là cô Tô nhỉ?”
“Không sai, đây là chỗ công cộng, đang khám bệnh mà có người đến quấy rối thì sẽ bị ném ra ngoài, đây là mệnh lệnh của tôi.” Tô Nhược Hân dám làm dám chịu, không hề sợ hãi.
Nếu không phải vì cô là con gái sức lực có hạn, cô đã tự ném Ương Kim Mai Thảo ra ngoài rồi.
“Tôi đến khám bệnh.” Còn lâu Ương Kim Mai Thảo mới thừa nhận cô ta đến gây chuyện.
“Đến khám bệnh? Tôi thấy cô muốn đến quấy rối tôi, sau đó khiến tôi lùi bước rời khỏi Hạ Thiên Tường, để sau này cô có thể danh chính ngôn thuận trở thành bạn gái của anh ấy, có đúng không? Dám làm thì dám nhận, đừng để tôi khinh thường cô.”
Tô Nhược Hân nói hết câu này với một nụ cười.
Nhưng câu “dám làm thì dám nhận, đừng để tôi khinh bỉ cô” kia lại khiến Ương Kim Mai Thảo lập tức ngẩng đầu lên: “Có gì mà tôi không dám thừa nhận, tôi với anh Hạ thích nhau.”
“Chỉ bằng cô?” Đột nhiên Tô Nhược Hân hơi cúi đầu, ánh mắt dừng lại trên bụng Ương Kim Mai Thảo.
Ánh mắt kia khiến Ương Kim Mai Thảo và Tài Đán Nhật Vy cũng đồng thời nhìn lên bụng cô ta theo bản năng: ‘Ánh mắt đấy của cô là sao?” Không biết vì sao khi nhìn thấy ánh mắt Tô Nhược Hân, Tài Đán Nhật Vy lại thấy hoảng hốt.
“Nhưng cô Ương Kim Mai Thảo không đáng để anh Hạ để mắt đến” Tô Nhược Hân nói thẳng thừng, hơn nữa âm lượng còn cao hơn trước đấy rất nhiều, chẳng những cao đến nỗi chắc chắn tất cả mọi người trong đại sảnh có thể nghe rõ, mà cả người đứng trước cửa cũng có thể nghe thấy.
“Cô mới không xứng với anh Hạ.” Ương Kim Mai Thảo bực tức: “Vẻ ngoài cô xấu xí.”
“Xấu hay không thì tôi không biết, nhưng cũng tự nhiên hơn cắt mí với xăm viền môi đúng không?”
“Cô…” Ương Kim Mai Thảo nghẹn lời, không ngờ Tô Nhược Hân sẽ nói lại như vậy, cô ta thật sự cắt mí với xăm viền môi, nhưng có thế thật thì cũng không thể thua Tô Nhược Hân: “Kể cả tôi có cắt mí với xăm viền môi thì có sao chứ, trên đời này có nhiều người cắt mí với xăm viền môi lắm, hừ.”
“Đúng là thế thật, nhưng tôi cảm thấy cô cắt mí với xăm viền môi cũng chỉ được thế, vẫn không xứng với anh Hạ.”
“Tôi có xứng với anh Hạ không, không phải cô nói là được.” Ương Kim Mai Thảo dậm chân, tay chỉ vào Tô Nhược Hân lại muốn ra tay.
Tài Đán Nhật Vy đứng bên cạnh không bảo con gái mình dừng lại, lúc này trên khuôn mặt vốn cao quý cũng đang kìm nén lửa giận, nếu không phải ở đây nhiều người thì bà ta đã lên cơn rồi.
Đây là lần đầu tiên trước mặt bao nhiêu người, bà †a gặp được người không chỉ không cho con gái bà †a mặt mũi, mà còn không thèm cho bà ta chút thể diện.
Đúng vậy, ở khu Z không ai dám không nể mặt Tài Đán Nhật Vy bà ta, bà ta chính là Đệ nhất phu nhân khu Z.