Không không không, ăn còn ngon hơn cả trong trí nhớ.
Ăn được hai cái Tô Nhược Hân mới nhớ ra phải rụt rè thục nữ, cô vừa quay đầu đã đối diện với ánh mắt bình tĩnh nhìn cô của Hạ Thiên Tường…
Hoá ra nấy giờ là anh nhìn cô ăn…
“Anh… Sao anh không ăn?”
“Nhìn em ăn mới có khẩu vị.” Hạ Thiên Tường khẽ cười, vì để không ảnh hưởng đến Tô Nhược Hân tiếp tục ăn, anh cũng cầm lấy đũa bắt đầu chậm rãi ăn.
“m, vị giác của anh có vấn đề à?” Người đàn ông này ăn như Phật nuốt sáp, làm Tô Nhược Hân không nhịn được hỏi.
“Không có khẩu vị.”
Tô Nhược Hân lập tức ngồi nghiêm chỉnh, nghiêm túc cảm nhận cơ thể Hạ Thiên Tường: “Cơ thể anh đâu có vấn đề gì đâu?”
“Không không không, ở đây có vấn đề.” Hạ Thiên Tường nói, bàn tay tựa ngọc chỉ vào vị trí trái tim.
“Sao vậy?” Tô Nhược Hân lại cảm nhận, vẫn xác định trái tim Hạ Thiên Tường không có vấn đề gì, cô cũng cảm nhận luôn tim mạch một lần, cũng không có vấn đề gì.
Không sai được, vừa nãy cô nghiêm túc cảm nhận hai lần.
“Nhược Hân không vui, Hạ Thiên Tường cũng không muốn ăn.”
“Phì…’ Tô Nhược Hân không để ý hình tượng lấy tay che miệng lại phì cười, người đàn ông này không nói câu nào thì sao, vừa nói cái là trong ngoài không đồng nhất, chọc cho cô bật cười.
Sau đó, cô cười đến không thở nổi.
Mãi đến khi bàn tay to của Hạ thiên Tường đặt lên lưng cô, vỗ vỗ mấy cái mới đỡ hơn.
Tràng cười phá lên này khiến cô cười chảy nước mắt, nhận lấy khăn ướt Hạ Thiên Tường đưa để lau mắt: “Được rồi, bây giờ em rất vui, anh đã muốn ăn chưa?”
“Có.”
Giọng nói của người đàn ông nhẹ nhàng rơi xuống, bắt đầu cầm đũa lên ăn uống thỏa thích.
Hiệu quả nhanh chóng…
Tô Nhược Hân phục.
Nhưng tâm trạng tồi tệ cả buổi chiêu đã bị hai ba câu của Hạ Thiên Tường quét sạch.
Gô rất đói bụng, hơn nữa đây là do đầu bếp nhà họ Hạ tự nấu, hương vị kia, chậc chậc…
Muốn ngon bao nhiêu thì ngon bấy nhiêu.
Ăn được bảy tám phần mới cảm thấy no bụng, Tô Nhược Hân cũng giảm tốc độ ăn lại.
Sau đó cô vừa ăn vừa thỉnh thoảng liếc mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, tướng ăn lúc nào cũng tao nhã đẹp đế như vậy, khiến cô vừa nhìn là đã không muốn dời tầm mắt.
Một thìa canh vào miệng, dư vị vô cùng ngon lành.
Cái thìa nhỏ hạ xuống, cô đang muốn thưởng thức miếng canh thứ hai trong nồi hầm, điện thoại vang lên.
Là điện thoại của Hạ Thiên Tường.
Tô Nhược Hân liếc nhìn thông tin cuộc gọi theo phản xạ, là cuộc gọi đến của trưởng khu.
Hạ Thiên Tường bấm nghe, không nói câu nào.
Hai người khá gần nhau, nên cô có thể loáng thoáng nghe thấy âm thanh vọng ra từ điện thoại của anh.