Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 189



CHƯƠNG 189

“Cô Tô, tôi biết là cô sẽ đến mà, cô đúng là cô gái tốt.” Chúc Yên đi lên trước một bước, cầm lấy tay Tô Nhược Hân.

Hàng xóm vốn còn đang ngơ ngác lúc này mới hoàn hồn, bà chị ôm con khẽ xoa mí mắt, không tin nói: “Yên cô thật sự tỉnh rồi? Có phải tôi hoa mắt rồi không?”

“Chị dâu, chị không hoa mắt, tôi tỉnh thật rồi, còn nữa, cơ thể của tôi cũng nhẹ nhàng thoải mái hơn không ít.” Chúc Yên cười, trong giọng nói mang theo nhẹ nhõm.

“A… Yên, có phải em bị cô ta mê hoặc rồi không? Sao… sao có thể nhanh như vậy? Tác dụng của thuốc… thuốc kia cũng nhanh quá rồi?” Ngón tay chỉ vào Tô Nhược Hân, Chúc Cương vẫn chưa tin, kinh ngạc đến mức nói lắp.

“Em uống thuốc bao lâu rồi?” Thấy Chúc Cương nói vậy, Chúc Yên cũng tò mò.

“Vài phút.” Một hàng xóm ở bên cạnh nói.

“Cô Tô, tôi khỏi rồi phải không?” Nghe thấy mình mới uống thuốc vài phút đã tỉnh lại, đôi mắt Chúc Yên cũng sáng lên, vài phút là có thể chữa trị cho chị ta thành thế này, Tô Nhược Hân đúng là thần kỳ.

Nhìn thấy ánh mắt mong chờ của Chúc Yên và hàng xóm láng giềng xung quanh, Tô Nhược Hân hơi xấu hổ, xoa xoa trán, cô khẽ nói: “Đơn thuốc này của tôi là dựa theo bệnh tình lúc gặp chị ở bờ biển lần trước mà kê ra, cho nên…”

“Ý của cô là bệnh tình của tôi nặng hơn trước đó, cho nên đơn thuốc này không thể trị tận gốc? Tôi không khỏi được phải không?” Thoáng cái Chúc Yên đã căng thẳng, sắc mặt tái nhợt thêm mấy phần.

Tô Nhược Hân vỗ vỗ tay Chúc Yên : “Không phải, không phải, chị tuyệt đối đừng nghĩ lung tung, ý của tôi là liều lượng của đơn thuốc này nhỏ, cho nên bây giờ chỉ có thể làm giảm bệnh tình của chị, chờ tôi kê đơn khác là được rồi.”

“Tốt quá rồi, vậy cô lại kê cho tôi một đơn đi.” Cảm nhận cơ thể, Chúc Yên thấy mình thật sự chuyển biến tốt rồi, hận không thể lập tức cầm đơn thuốc mới của Tô Nhược Hân.

Tô Nhược Hân lại xấu hổ, trong đầu cô có một đơn thuốc, nhưng với tình trạng bệnh mới nhất của Chúc Yên, đơn thuốc này hơi bảo thủ, cho nên, cô định buổi chiều gặp Hạ Thiên Tường thì mượn ngọc của anh dùng.

“Cho tôi một buổi chiều suy nghĩ kỹ càng, buổi tối sẽ kê đơn mới cho chị?”

“Được.” Chúc Yên hoàn toàn tin tưởng Tô Nhược Hân, cơ thể thoải mái rõ rệt nói cho chị ta rằng, Tô Nhược Hân quả nhiên là cao thủ, đáng tin hơn những bác sĩ trước đây chị ta gặp nhiều, có thể nói là thần y.

Huống hồ, bệnh của chị ta cũng không phải ngày một ngày hai, đã rất lâu rồi, bây giờ có hi vọng chữa trị, chị ta rất thỏa mãn.

“Chỗ này của tôi còn một gói thuốc đã sắc sẵn, chị uống sau bữa tối, sau đó tôi sẽ đưa đơn thuốc mới, ngày mai có thể uống thuốc mới rồi.”

Một buổi chiều, chắc chắn cô có thể xác định vị thuốc cuối cùng từ ngọc của Hạ Thiên Tường.

“Được rồi, anh, mau đi rót cốc nước cho người ta.”

Chúc Cương lại nói lắp: “Rót… rót nước cho cô Tô?”

“Ừm.”

“Vậy anh đi xuống tạp hóa dưới tầng mua, phải cho cô Tô uống nước sạch.”