Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 195



CHƯƠNG 195

“Cũng phải, nhưng mà trước nay chưa từng nghe nói có người con gái nào có thể lọt vào mắt của Hạ Thiên Tường, tớ cũng không ôm hy vọng gì.” Dương Mỹ Lan tự mình phân tích.

“Có tớ đây mà.” Tô Nhược Hân cười hi hi, càng nhìn Dương Mỹ Lan càng xinh đẹp càng thuận mắt, chị em thân thiết nhất của cô đây, Hạ Thiên Tường không đồng ý cũng phải đồng ý, nếu anh không đồng ý thì không xong với cô đâu.

Tóm lại, Hạ Thiên Tường muốn lấy vợ cũng chỉ có thể lấy cô bạn thân Dương Mỹ Lan của cô thôi, những người con gái khác đều không được.

“Tô Nhược Hân, cậu mua một bộ đi, hay là, tớ tặng cậu một bộ rẻ rẻ nhé? Như thế cũng được rồi mà.” Cô ta tặng bộ đắt, Tô Nhược Hân kiên quyết không đồng ý, dứt khoát tặng bộ rẻ.

“Tự tớ có tiền mà, không cần cậu mua cho tớ, tớ tự mua.” Thấy Dương Mỹ Lan nhất quyết tặng mình, Tô Nhược Hân quyết định vẫn tự mình mua một bộ là được.

“Lasabe Star đi, tuy rằng là nhãn hiệu nhỏ, nhưng kiểu dáng khá đẹp, lại còn rẻ, đi nào, tớ cùng cậu đi chọn một bộ.”

Kết quả, Tô Nhược Hân chọn một chiếc áo thun màu hồng phối với một chiếc quần bò yếm, cả một bộ mới chỉ hơn ba trăm nghìn, vừa rẻ vừa đẹp.

Xinh đẹp đứng trước gương xoay một vòng: “Mỹ Lan, đẹp không?”

“Đẹp, Nhược Hân của mình đúng là một đại mỹ nhân, cậu nói xem một đại mỹ nhân như cậu, Hạ Thiên Tường lại chưa từng rung động với cậu sao?”

“Đừng đừng, đừng nói cái này, hễ nghĩ đến dáng vẻ mặc áo liệm của anh ta, tớ đã nổi hết da gà rồi, đừng nhắc cái này nữa.”

“Nhưng là áo liệm thì cũng thôi đi, anh ấy cũng đâu phải chết thật, tớ không sợ. Dù sao, tớ cũng thích anh ấy.”

“Được, tớ đứng về phía cậu vô điều kiện. Hi hi, tương lai nếu cậu cùng anh ta sinh con, tớ phải được làm mẹ nuôi đó.” Tô Nhược Hân nói, đẩy mở cửa kính của quán café Đảo Xanh ra.

Đằng sau, Hạ Thiên Tường vừa kết thúc cuộc họp, vội vàng chạy đến, lại trùng hợp nghe hết câu nói cuối cùng của họ.

Mặt đen lại, đứng ở đó, bất động giống như thần giữ cửa vậy.

Bên ngoài quán café Đảo Xanh bỗng chốc nhộn nhịp hẳn lên.

Có nữ sinh đi tới đi lui, vây quanh ở chỗ cửa.

Hoặc là nói chính là vây quanh Hạ Thiên Tường.

Tô Nhược Hân và Dương Mỹ Lan tìm một vị trí gần cửa sổ, ngồi xuống. Tô Nhược Hân cúi đầu nhìn đồng hồ, thấy đã đến thời gian, nhưng Hạ Thiên Tường vẫn chưa đến, trầm mặt xuống: “Tớ gọi điện thoại thúc giục anh ta.”

“Không cần đâu, tớ từ từ đợi, không sao cả.” Dương Mỹ Lan nắm đôi tay, hơi căng thẳng.

Nhưng Tô Nhược Hân vẫn gọi điện thoại.

Chỉ là còn chưa kết nối, đã nghe thấy Dương Mỹ Lan ở bên cạnh gọi: “Tô Nhược Hân, anh ấy đến rồi, cậu xem kìa, ngay bên ngoài đó.”

Tô Nhược Hân quay người, liếc một cái đã nhìn thấy Hạ Thiên Tường đang bị vây quanh bởi một nhóm người.

Phải đó, cho dù anh bị mọi người vây kín, cũng có thể liếc một cái là nhìn thấy.