Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 261



CHƯƠNG 261

“Được rồi, giải tán hết đi. Tô Nhược Hân hoàn toàn không giết người, anh trai của người chết đã nói như vậy rồi, chắc chắn không sai. Tôi thấy hot search sáng nay chắc chắn là có người cố ý điều hướng dư luận. Về sau, anh trai người bị hại đã chứng minh sự trong sạch của Tô Nhược Hân, sau đó bên trên đã xóa bỏ rồi. Nếu đã như vậy, chúng ta vẫn còn nói xấu sau lưng Tô Nhược Hân, thì thật thất đức. Ai làm gì thì làm đi, giải tán hết đi.” Không nghe thấy giọng của Chúc Cương nữa, lúc này, nữ sinh mới bình tĩnh trở lại.

Sau đó, những người bao vây bàn tán trước tòa nhà dạy học cũng lập tức rời đi.

Tô Nhược Hân đang định đi vào cùng mọi người thì một bàn tay chợt kéo lấy gấu áo cô: “Tô Nhược Hân, anh ta có kiện tôi thật không? Tôi không muốn đến đồn cảnh sát đâu. Tôi đã lớp 12 rồi, việc học rất bận, cô nói đỡ mấy câu với anh ta giúp tôi, đừng để anh ta tìm được tôi.”

Tô Nhược Hân vung tay, hất tay Lý Lan ra: “Đã cho cô cơ hội một lần, tôi cũng tha cho cô một lần, nhưng cô có tha cho tôi lần nào chưa?”

Vì vậy, bây giờ cô sẽ không tìm Chúc Cương, nói đỡ cho Lý Lan nữa.

Đương nhiên, cô cũng sẽ không giậu đổ bìm leo.

Cứ kệ như vậy đi.

Về chuyện sau này Chúc Cương đối xử với Lý Lan như thế nào, không liên quan đến cô.

Cô cũng không xúi giục Chúc Cương phải đối xử với cô ta ra sao.

Mọi thứ đều do Lý Lan tự mình chuốc lấy.

Con người cô từ trước đến nay đều như vậy, bạn không đụng đến tôi, tôi cũng sẽ không đụng đến bạn.

Là Lý Lan chọc cô trước, cô chưa trả thù lại, đây đã được coi là sự ưu ái lớn nhất dành cho bạn học rồi.

“Tô Nhược Hân, cô không thể mặc kệ tôi được. Huhu, đều do Triệu Giai Linh, đều do cô ta, cô ta muốn hại chết cô.”

Ở phía sau, Lý Lan ngồi xổm trên mặt đất, khóc lóc ỉ ôi.

Ngay sau đó, Tô Nhược Hân đi vào lớp học của mình.

Nhìn thấy cô đi vào, các bạn học đều nhìn sang.

Thậm chí còn có cả thầy chủ nhiệm Trương.

Nhìn thấy thầy Trương, Tô Nhược Hân hơi hoảng: “Em chào thầy ạ, em không cố ý đến muộn, do gặp phải chút chuyện thôi ạ.”

Ngay khi Tô Nhược Hân còn cho rằng sẽ bị thầy mắng cho một trận, nào ngờ thầy Trương lại nhẹ nhàng nói: “Đời người đều trải qua cay đắng ngọt ngào đủ cả, gặp phải chút chuyện cũng là điều bình thường. Xử lý xong rồi thì tốt, mau vào tự học đi, đừng làm lỡ thời gian của các bạn khác là được.”

“Cảm ơn thầy Trương.” Tô Nhược Hân vội vã ba chân bốn cẳng lao vào chỗ ngồi của mình, lấy sách giáo khoa ra, bắt đầu tự học.

Lúc này, các bạn học khác trong lớp mới cùng học theo cô.

Dương Mỹ Lan liếc nhìn cô hai lần, nhưng có thầy Trương ở đây, cô ta cũng không tiện nói gì với Tô Nhược Hân.

Cho dù chuyền giấy cũng không dám.

Nhưng điều khiến Dương Mỹ Lan sốt ruột chính là, thầy Trương lại ngồi cả buổi ở lớp tự học buổi tối, cho đến tận khi tiếng chuông vang lên mới rời đi.

Dương Mỹ Lan tóm lấy Tô Nhược Hân, khoa trương nhìn cô từ trên xuống dưới: “Tô Nhược Hân, cậu không bị bắt nạt chứ?”

“Không có.”