Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 269



CHƯƠNG 269

“Hóa ra anh vội về là để mắng bọn họ à? Khuya rồi, anh không thể để ngày mai hẵng nói sao?” Tô Nhược Hân cảm thấy những người giúp việc này rất đáng thương, không nhịn được muốn xin tha cho bọn họ.

“Không được. Chuyện lần này không thể châm chước.” Ngày mai anh phải đi làm, buổi tối trở về xử lý cũng vào tầm giờ này, chẳng có gì khác.

“Rốt cuộc là chuyện gì vậy?”

Hạ Thiên Tường dường như không muốn để cho cô biết: “Còn em, em đến muộn thế này là có chuyện gì à?” Trực giác mách bảo anh là cô có chuyện, nếu không sẽ chẳng tới.

Trong nháy mắt khi nhìn thấy cô, gương mặt vốn lạnh lùng nghiêm túc của anh lập tức dịu xuống.

Ngay cả nhiệt độ trong phòng khách dường như cũng lập tức tăng lên rất nhiều.

“Anh quên điện thoại di động ở chỗ tôi.” Tô Nhược Hân nói xong, giơ cao điện thoại di động của anh lên.

“Sao em không gọi điện thoại cho tôi? Muộn thế này, tôi phái người qua lấy là được, em không nên tới.” Hạ Thiên Tường nghĩ đến Tô Nhược Hân một người bắt xe qua thì sa sầm mặt. Nếu chẳng may xảy ra chuyện gì thì phải làm sao?

“Ơ, đều là một chuyến đi về thôi, hơn nữa tôi gọi xe taxi trong hãng, còn lấy cả hóa đơn nữa.”

Nhưng Tô Nhược Hân giải thích như vậy, Hạ Thiên Tường vẫn xị mặt ra: “Lần sau bất kể là chuyện gì, tôi và Phương Tấn không nghe điện, không xác nhận thì em không thể ra ngoài.”

“Tôi gọi điện thoại cho anh nhưng anh tắt máy.”

Lúc này Hạ Thiên Tường mới nhớ ra chuyện mình tắt máy: “Được rồi, bây giờ tôi bảo tài xế đưa em về.”

Vẻ mặt Tô Nhược Hân uất ức: “Anh vừa rồi thật hung dữ.” Rõ ràng là anh tắt máy còn mắng cô.

“Xin lỗi, là tôi sơ suất. Em ngoan, về trước đi.” Hạ Thiên Tường đau lòng khi thấy dáng vẻ đáng thương của Tô Nhược Hân.

Anh vừa mở miệng nói ra câu này, đám người giúp việc vốn đang gục đầu không dám thở mạnh, đều đồng loạt ngẩng đầu lên, sau đó giật mình nhìn Hạ Thiên Tường.

Có phải bọn họ bị huyễn thính không?

Câu nói vừa nãy là do cậu Hạ nói ra à?

Không thể nào.

Chắc chắn mình bị huyễn thính rồi.

Bọn họ làm ở đây lâu như vậy, chưa từng thấy Hạ Thiên Tường ôn hòa với ai, chứ đừng nói là dịu dàng như vừa nãy.

“Tôi không đi. Tôi muốn biết anh đang làm gì.” Tô Nhược Hân thoải mái ngồi xuống sofa, giống như đây là nhà cô vậy.

Hạ Thiên Tường nghe xong, đôi chân dài nghịch thiên đã bước về phía Tô Nhược Hân.

Sau đó dưới sự chú ý của mọi người, anh ngồi xuống bên cạnh cô, dịu dàng nói: “Em về trước đi. Sau này tôi sẽ nói cho em biết.”

Đám người giúp việc này vốn kinh ngạc đến ngây người, lúc này miệng đều biến thành hình chữ O rồi.

Người này thật sự… thật sự là cậu Hạ của bọn họ sao?

Có phải bị ai bám vào người không thế?

Chỉ là, bọn họ rất nhanh đã nhớ tới anh lạnh lùng nghiêm túc với bọn họ trước khi Tô Nhược Hân bước vào đây.

Hình như… vẫn là Hạ Thiên Tường.

“Không được, tôi xem xong mới đi.”