Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 271



CHƯƠNG 271

Mấy chữ cuối cùng vừa dứt, trong phòng khách hoàn toàn im lặng, yên tĩnh tới mức thậm chí có thể nghe được tiếng kim rơi.

Chị Trương đã cầm trái cây và điểm tâm qua. Tô Nhược Hân bắt đầu ăn: “Hạ Thiên Tường, có người giúp việc lén mật báo chuyện xảy ra với tôi ở đây lúc trước cho Tô Thanh Hà biết à?”

Cô nhặt một quả nho ném vào trong miệng, bắt đầu ăn không hề giữ hình tượng.

Không hạt, vừa ngọt lại ngon miệng.

Chỉ là lúc hỏi, mặt Tô Nhược Hân cũng đen như Hạ Thiên Tường.

Chẳng trách cô tìm những chuyện đó trên mạng thế nào cũng không tìm ra được, thế mà Tô Thanh Hà vẫn biết.

Có lẽ trong thời gian ở đây, Tô Thanh Hà đã mua chuộc được người giúp việc ở đây.

Nói như vậy còn hợp lý.

Xem ra, Hạ Thiên Tường đã điều tra được gì đó, cho nên tối nay mới vội vàng trở về xử lý người này.

Chỉ là, nếu lúc này người đó còn tiếp tục ở lại đây, chính là một quả bom hẹn giờ đối với anh.

Có người vẫn luôn muốn hại anh. Cô cứu anh trong vụ tai nạn giao thông lần trước, nhưng cô không thể cứu anh cả đời.

Cho nên, thật ra Hạ Thiên Tường làm bất cứ việc gì đều rất cẩn thận là đúng.

Chẳng ai muốn như vậy, nhưng anh cần phải làm vậy.

Cô vẫn chưa nghĩ ra cách nào chữa trị được vấn đề vị giác của anh. Điều đó cũng là một bài học đối với anh.

Còn là một sự hành hạ.

Hai mươi mấy năm, bây giờ cô mới thật sự hiểu được vì sao tính cách anh lạnh lùng như vậy.

Anh làm vậy là để bảo vệ mình.

Không tiếp xúc cũng là bảo vệ.

Nhưng anh còn vì cô mà cứu Chúc Yên.

Cô nhớ lại, anh cứu Chúc Yên ít nhiều gì cũng rước lấy họa.

Cho nên, lúc này anh điều tra người cấu kết với Tô Thanh Hà hoàn toàn là chuyện đương nhiên.

Người kia có thể bị Tô Thanh Hà mua chuộc, cũng có thể bị những người muốn dồn Hạ Thiên Tường vào đường cùng thu mua.

Nói không chừng vụ tai nạn giao thông của Hạ Thiên Tường cũng do người này để lộ hành tung của anh.

Tô Nhược Hân nghĩ tới đây, bình tĩnh ăn nho tiếp, tiến vào hình thức xem kịch.

Chuyện liên quan đến cô, cô càng muốn tóm người đó ra.

“Đúng vậy.” Hạ Thiên Tường khẽ đáp một tiếng, tiếp tục nhìn lướt qua từng người giúp việc trước mặt.

Cho dù đám người giúp việc cúi đầu nhưng vẫn bị một tiếng này của anh dọa cho bất giác run rẩy.

Mà một người trong đó còn run rẩy với biên độ rõ ràng cao hơn những người khác.

Hạ Thiên Tường rất bình tĩnh liếc nhìn người giúp việc kia, sau đó gọi quản gia tới, nói nhỏ một câu gì đó chỉ đủ hai người nghe.

Sau đó quản gia rời đi.

“Không đi ra cũng được, tôi sẽ lập tức tuyên bố.”