Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 307





CHƯƠNG 307

“Phải, cháu biết viết chữ.” Cậu nhóc nhìn đơn hàng với vẻ thèm thuồng, chỉ muốn lập tức ký xong rồi mang vào mở ra chơi.

Cậu bé nhận lấy bút, nhanh chóng ký tên: “Cảm ơn chú.”

“Không có gì.”

Cả quá trình, cậu bé không hề nhờ Hạ Thiên Tường và Tô Nhược Hân giúp đỡ.

Ký nhận đồ chơi tựa như người lớn.

“Chú Hạ, đồ chơi đến rồi.”

“Trong hộp dụng cụ trong tủ có đồ mở, mở ra tự chơi đi.” Hạ Thiên Tường tiếp tục lướt điện thoại, anh tìm thấy một quyển bí kíp theo đuổi vợ, đang tập trung đọc.

“Cháu chỉ cần có dao là được rồi.” Cắt đứt băng dính là có thể mở hộp ra.

Tô Nhược Hân vừa xem ghi chép vừa thỉnh thoảng liếc nhìn Chúc Hứa đang bận rộn.

Mãi đến khi hộp mở ra, cô mới nói: “Tiểu Hứa, lúc trước cháu thường xuyên mở đơn hàng à?”

“Vâng, đơn hàng của mẹ và cậu đều do cháu tháo, hì hì, cháu giỏi không?” Chúc Hứa vỗ ngực, trông như ông cụ non.

Nhưng Tô Nhược Hân lại thấy chua xót.

Trên đời này trước giờ chưa từng có ông cụ non gì đó.

Chỉ có những đứa bé nhà nghèo trưởng thành sớm mà thôi.

Cô nhìn thấy bản thân lúc trước từ Chúc Hứa.

Ba mẹ anh chị của cô luôn không quan tâm đến cô.

Mặc cho cô tự sinh tự diệt.

Chị Chiêm dọn cơm lên bàn, có vẻ tay nghề không tệ, làm việc cũng rất nhanh nhẹn, người Hạ Thiên Tường tuyển chắc chắn là ổn.

Song vì Chúc Hứa vừa ăn vừa nhìn đống đồ chơi của mình nên cậu bé ăn rất nhanh, chỉ và hai ba lượt đã ăn xong một chén cơm, ăn xong là vọt qua chỗ đống đồ chơi để chơi tiếp.

“Tiểu Hứa, sau này…”

Tô Nhược Hân đang định dạy bảo cậu bé thì bị Hạ Thiên Tường ngắt lời: “Đợi thằng bé thấy chán rồi thì không như thế nữa đâu.”

Tô Nhược Hân nghĩ thấy cũng đúng: “Hạ Thiên Tường, khi anh còn bé cũng như thế sao?”

“Cũng tàm tạm.”

“Chắc chắn thế, nếu không anh sẽ không hiểu Tiểu Hứa đến thế.” Tô Nhược Hân nhìn hai người đàn ông trong nhà, cô cảm thấy trong khoản chơi trò chơi thì tính hai người này y hệt nhau.

“Sáng mai cùng đến trường mẫu giáo với tôi đi.”

“Tôi lại phải xin nghỉ nữa sao?”

“Mình tôi dẫn Chúc Hứa đi cũng được, nhưng tôi lo…” Hạ Thiên Tường nói rồi nhìn sang Chúc Hứa với ánh mắt đầy ẩn ý, nhưng thật ra sự thật lại là anh thích cảm giác anh, Tô Nhược Hân và Chúc Hứa được coi là như người một nhà.

“Được, nghỉ thì nghỉ, dù sao cũng sắp thi Đại học nên rồi có học thêm kiểu gì nữa cũng không kịp, năng lực cũng có chừng đấy.” Tô Nhược Hân đồng ý.