Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 319





CHƯƠNG 319

Một giờ.

Hai giờ.

Hơn hai giờ, Tô Nhược Hân nghiêng người lên ghế sofa ngủ thiếp đi…

Ánh đèn trong phòng khách vẫn sáng chói, cô cứ như vậy mà ngủ.

Về sau bật hết đèn là vì mắt cô không tốt.

Từ khi dì nhỏ kết hôn, cô trở về nhà họ Tô, đèn trong phòng cô trước nay đều rất tối.

Trước giờ, Trần Ngọc Thúy chưa từng đổi cho cô chiếc đèn chân không sáng hơn một chút.

Thế cho nên, mắt cô luôn rất sợ tối.

Vì thế, chỉ cần là lúc học, cô sẽ bật tất cả các đèn, không làm hại đến mắt.

Một tấm thảm nhẹ nhàng phủ lên người cô, sau đó cả người cô rúc vào trong một cái ôm vô cùng quen thuộc. Khi được đặt lên giường, Tô Nhược Hân cuộn mình thành tư thế vô cùng thoải mái, sau đó chìm sâu vào giấc ngủ.

Hạ Thiên Tường tắt đèn, yên lặng ngắm nhìn cô gái ngủ trên giường trong bóng đêm của căn phòng.

Phương Tấn nói, cô bảo anh ta đi bốc mười thang thuốc, sau đó sắc và mang đến vào sáng sớm mai.

Cũng không biết phương thuốc của cô là bốc cho ai.

Vừa nghĩ đến Tô Nhược Hân đang lo lắng cho một người anh không biết, không khỏi sa sầm mặt mày.

Anh đã nghĩ tới việc bảo Phương Tấn đừng đi sắc thuốc nữa, cũng không cần để ý, nhưng vừa nhìn thấy Tô Nhược Hân, cuối cùng anh vẫn nhịn xuống.

Khép mắt lại ngủ.

Màn đêm dịu dàng.

Trời sáng.

Chuông cửa đột nhiên vang lên.

Tô Nhược Hân kích động ngồi bật dậy.

Xoay đầu lại nhìn ra trước cửa sổ, trời đã sáng trưng.

Phương Tấn chậm quá.

Theo tính toán của cô, nếu mấy thang thuốc cùng sắc một lúc, trời rạng sáng là đã đến rồi.

Cô nhảy xuống giường, muốn đi ra cửa, ngó lơ cái hố lõm xuống cạnh giường.

Đi vào phòng khách, nhìn thấy trên bàn trà vẫn còn quyển sách giáo khoa mình ôn tối qua, cô chợt nhận ra nơi mình vừa tỉnh lại có gì đó không đúng lắm.

Tối qua chắc hẳn là cô đọc sách, đọc đến nỗi ngủ luôn.

Vì thế, lúc này cô nên ở trên sofa mới đúng chứ.

Quay đầu lại nhìn phòng của Hạ Thiên Tường, nhẹ nhàng khép cửa lại, chắc là anh vẫn đang ngủ.

Cũng đúng, anh uống rượu, đang ngủ cũng là bình thường.

Cho nên, chắc là không liên quan đến anh, chắc chắn là cô ngủ quên, mơ mơ màng màng trở về giường trong phòng mình ngủ.

Cửa mở ra, bên ngoài có hai người.

Một người là chị Chiêm, người còn lại là Phương Tấn.