“Tôi … của tôi?” Hạ Thiên Tường đột nhiên nhớ tới việc tối hôm qua Phương Tấn khiếu nại với Tô Nhược Hân, còn có cả việc thuốc được đưa tới khi anh ta đến ấn chuông cửa từ sáng sớm, sau khi Phương Tấn rời đi, anh còn dặn Phương Tấn nhất định phải điều tra rõ ràng Tô Nhược Hân sắc thuốc này cho ai.
Nhưng anh chưa bao giờ nghĩ rằng, người mà cô cầm túi thuốc ấm áp đưa cho lại là anh …
“Ừm, uống xong có kẹo.” Tô Nhược Hân nói xong bèn mở cái túi mà Phương Tấn mang tới.
Bên trong thực sự có rất nhiều đồ ăn vặt, kẹo, đồ ăn nhẹ cay, và một hộp sầu riêng đã bóc vỏ.
Nhưng vì đã được gói kín nên mùi hương của sầu riêng cũng không ‘thơm ngát khắp phòng.
Bóc một viên kẹo, Tô Nhược Hân nhìn chằm chằm Hạ Thiên Tường uống thuốc.
Hạ Thiên Tường lại nhìn túi thuốc trong tay, một hồi lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần lại.
“Sợ đắng?” Nói xong, Tô Nhược Hân nhớ tới điều gì đó bèn nhét viên kẹo trong tay vào trong miệng mình: “Tôi quên mất, anh không có vị giác, căn bản không biết đắng là gì.”
Vì vậy, cô tự mình bóc kẹo rồi ăn nó.
“Sợ.” Không nghĩ rằng, cô vừa mới ném kẹo vào miệng, Hạ Thiên Tường lập tức mở miệng.
Tô Nhược Hân thiếu chút nữa phun viên kẹo đang ngậm trong miệng ra: “Anh nói cái gì?”
“Sợ đắng.” Hạ Thiên Tường rất có trách nhiệm nói.
“Hạ Thiên Tường, rõ ràng anh có bệnh, anh nói bậy.”
“Chú Hạ bị bệnh hay sao?” Chúc Hứa nhìn qua.
Chị Chiêm cũng nhìn qua, tuy nhiên cô ấy không dám nói chuyện.
Cô ấy không có lá gan đó.
Lúc này cô ấy cũng rất bội phục Chúc Hứa Đồng nói mà không hề cố kỵ gì cả, nếu đổi lại cô ấy hỏi Hạ Thiên Tường như vậy, cô ấy cũng không dám nghĩ tới hậu quả.
“Không.”
“Dì út nói chú bị bệnh.” Chúc Hứa nói một cách chắc chắn.
“Không.”
“Vậy tại sao chú lại phải uống thuốc? Nó rất đắng.”
“Để điều hòa cơ thể.” Hạ Thiên Tường vô cùng bình tĩnh nói xong, lập tức nhìn về phía Tô Nhược Hân: “Đắng.”
Tô Nhược Hân vỗ tay anh một cái: “Không đắng.”
Lời nói kia của anh có thể lừa dối Chúc Hứa, những tuyệt đối không có khả năng lừa cô.
Anh bị bệnh gì, cô biết rõ hơn bất cứ ai.
Thậm chí cô còn tra ra nguyên nhân bệnh của anh.
Hạ Thiên Tường thở dài một tiếng, ánh mắt rơi vào gói kẹo trên bàn trà kia: “Đã rất nhiều năm rồi tôi không ăn kẹo.”
“Cháu cũng rất lâu không ăn rồi, dì út, dì đã ăn rồi, cháu có thể ăn một viên hay không?” Chúc Hứa ồn ào làm nũng.