“Vậy bọn họ…” Khi Dương Mỹ Lan đang lo lắng, hai cảnh sát đi về phía Tô Nhược Hân, cô ta đành phải ngậm miệng.
Lúc này chỉ có thể cầu nguyện cho Tô Nhược Hân không có chuyện gì.
“Tô Nhược Hân, xin đi theo chúng tôi một chuyến.”
“Oa oa, Tô Nhược Hân, không phải là chuyện cậu giết người lan truyền ầm ĩ mấy ngày nay, cuối cùng cậu không giải quyết ổn thỏa, bây giờ chuyện đã bại lộ đấy chứ?” Chuyện Tô Nhược Hân giết người, trước đó đồn đại vô cùng xôn xao, mặc dù đã dập hot search trên mạng, sớm đã không còn tin tức liên quan đến chuyện này, nhưng vẫn rất nhiều người của Trường trung học trọng điểm Khải Mỹ biết.
“Không phải.” Đối với cái chết của Chúc Yên, cô rất đau lòng, nhưng hẳn là Chúc Cương đã chắc chắn rằng không liên quan đến cô, cho nên, sau đó mới yên tâm giao Chúc Hứa cho cô chăm sóc.
Bởi vậy, chắc chắn Chúc Cương sẽ không tố cáo cô nữa.
Mà, cái chết của Chúc Yên cũng không liên quan gì đến cô.
Cảnh sát đến mời cô chắc chắn không phải bởi vì cái chết của Chúc Yên.
“Có phải vì cậu kinh tế eo hẹp, túng thiếu tiền bạc, vì mua quần áo đẹp túi xách xịn nên đi làm chuyện đồi bại gì đó? Sau đó bị khách làng chơi tố cáo?” Hứa Thanh Thanh càng nói càng phấn khích, nói rồi lại nói, ngay cả cô ta cũng tin lời mình nói là thật.
“Tôi nhổ vào.” Dương Mỹ Lan vờ nhổ một cái về phía Hứa Thanh Thanh : “Đó là chuyện Hứa Thanh Thanh cậu có thể làm ra được, Nhược Hân của tôi không phải người như vậy.”
“Vậy cậu nói xem, tại sao cảnh sát lại đến tìm cậu ta? Chẳng lẽ là buồn chán rảnh rỗi đến Trường trung học Khải Mỹ chúng ta du lịch một ngày à?”
“Đúng vậy, Tô Nhược Hân, rốt cuộc cậu đã làm gì mà rước cả cảnh sát đến đây rồi?” Có người lo lắng cho Tô Nhược Hân, hỏi.
Tô Nhược Hân vẫn thản nhiên nói: “Không làm gì.”
Cô một lòng một dạ làm người tốt.
Cô sẽ không hại người.
“Xem đi, đây là chết cũng không nhận, hừ hừ.”
“Hứa Thanh Thanh, cậu im miệng thì sẽ chết sao?” Dương Mỹ Lan trọng nghĩa xông về phía Hứa Thanh Thanh muốn đánh nhau một trận, cô ta thật sự không nhìn nổi cái vẻ mặt đó của Hứa Thanh Thanh.
Cũng bởi vì mấy lần thi thử gần đây không bằng Tô Nhược Hân, cô ta ghen ghét đố kị Tô Nhược Hân đến phát điên rồi.
“Nếu không muốn người ta biết, trừ phi mình không làm, Tô Nhược Hân, cậu đền tội đi.” Hứa Thanh Thanh cười híp mắt, dù sao nhìn thấy cảnh sát đến bắt Tô Nhược Hân đi, cô ta rất vui vẻ.
Hận không thể đốt pháo chúc mừng.
Những bạn học khác trong phòng học cũng bắt đầu khe khẽ thì thầm.
Có người lo lắng cho Tô Nhược Hân.
Cũng có người giống như Hứa Thanh Thanh, cho rằng Tô Nhược Hân phạm tội khiến cảnh sát đến.
Tô Nhược Hân bình tĩnh mỉm cười, quay người nhìn cảnh sát: “Xin hỏi, tìm tôi có chuyện gì?”
Giọng điệu này, giống như đang chiêu đãi khách khứa, không hề có chút chột dạ nào.