Có thể nói, mọi người trong Trường trung học Khải Mỹ đều đã biết chuyện Tô Nhược Hân hiểu y thuật, chữa bệnh cứu người.
Rất nhiều người ầm ĩ muốn Tô Nhược Hân khám bệnh cho.
Tô Nhược Hân khám cho mấy người xong thì không khám nữa.
Bởi vì, không cần khám.
Cấp ba quả nhiên là ba năm khổ cực nhất cuộc đời.
Thật ra bạn học của cô cũng không có bệnh gì, nói cho cùng, sở dĩ đều cảm thấy không thoải mái là bởi vì ngủ không đủ.
Học tập đi sớm về muộn, căn bản không có thời gian ngủ một giấc ngon lành.
Cho nên, đơn thuốc cô kê chính là, kết thúc thi đại học ngủ quên đất trời ba ngày ba đêm, đảm bảo cả người khỏe khoắn.
Lúc này các bạn học mới tha cho Tô Nhược Hân.
Người khác đều là tình trạng sức khỏe dưới mức tối ưu, thật ra cô cũng vậy.
Tối qua chỉ ngủ hai ba tiếng.
Giữa trưa Tô Nhược Hân không về nhà trọ mà ăn qua loa một bữa trong căng tin, sau đó đến ký túc xá nghỉ ngơi.
Ngủ bù một giấc thật ngon, buổi chiều mới có tinh thần.
Còn một phút nữa là tan học buổi chiều, điện thoại di động sáng lên.
Tô Nhược Hân cầm lấy, là tin nhắn của Hạ Thiên Tường.
Lúc này anh và Chúc Hứa đang ở ngoài cổng trường đợi cô cùng đi tham quan nhà trẻ Hạ Thiên Tường chọn cho Chúc Hứa.
Tô Nhược Hân thu dọn đồ đạc rồi xông ra ngoài.
“Tô Nhược Hân, cậu lại không ăn bữa tối ở trong trường hả?”
“Ừ, có việc, hẹn tối gặp.” Lại không thể ở cùng Dương Mỹ Lan, nhưng cô hết cách rồi, cô không thể bỏ mặc Chúc Hứa, bởi vì ít nhiều gì Chúc Yên cũng vì cô mà chết.
Cho nên, cô vẫn luôn cảm thấy áy náy với Chúc Hứa.
Tô Nhược Hân nhanh chóng ra khỏi cổng trường, liếc mắt một cái là thấy được chiếc Bugatti phong cách kia, vội vàng chạy tới, lên xe rồi vẫn nhìn trái nhìn phải: “Không phải đã nói là đợi tôi trước siêu thị tự chọn rồi sao?”
“Thời gian gấp gáp.”
Lời này của Hạ Thiên Tường khiến cô không thể phản bác.
Quả thật là vậy, cô đi qua đó sẽ mất thêm mấy phút.
“Đi thôi.” Cô không so đo với anh nữa.
“Chú Hạ, nhà trẻ to không?” Điều Chúc Hứa quan tâm nhất bây giờ chính là nhà trẻ bọn họ sắp đi.
“To.”
“Có cầu trượt không?”
“Có, cháu muốn trượt thì có thể trượt bất cứ lúc nào.”
“Cháu chưa từng trượt, cũng chưa từng đi nhà trẻ, chú Hạ, cháu không có kinh nghiệm, đến nhà trẻ rồi, các bạn học nhỏ có cười cháu không?”