Là ảnh hưởng đến cô, hay ảnh hưởng đến Hạ Thiên Tường?
Vào lúc cô đang băn khoăn, Hạ Thiên Tường ở bên cạnh chợt nói: “Không cần quan tâm đến anh ta.”
“Được.” Nếu Hạ Thiên Tường đã nói thế thì không cần quan tâm đến Tô Chí Khiêm.
Hạ Thiên Tường có thể dẫn Trần Ngọc Thuý đi, thì Tô Chí Khiêm càng không phải chuyện khó.
Nghĩ thế, Tô Nhược Hân lấy lại bình tĩnh.
Bọn họ muốn đến gây rắc rối cho cô, nhưng không ngờ Hạ Thiên Tường lại có mặt.
Lúc này, cô thật sự thấy may mắn vì bảo Hạ Thiên Tường đến tham gia.
Nếu không, cô thật sự không giải quyết được Trần Ngọc Thuý.
Người trong giảng đường ngày càng đông đúc.
Tần suất thử mic cũng thường xuyên hơn.
Các học sinh dần đến nơi.
Phụ huynh cũng ngồi kín toàn bộ giảng đường.
Trên ghế chủ trì, Hiệu trưởng Thạch, Phó hiệu trưởng và tất cả giáo viên bộ môn của lớp mười hai cũng đều đã có mặt.
Đại hội sắp bắt đầu.
Tô Chí Khiêm vẫn ngồi vị trí lúc trước.
Dù trước kia cô vẫn cho rằng Tô Chí Khiêm là người sẽ không làm gì cô.
Nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyện Trần Ngọc Thuý vừa xuất hiện, cô đoán bà ta để Tô Chí Khiêm lại chắc chắn là có ý đồ gì đó.
Tô Nhược Hân chợt cảm thấy xót xa, người nhà của bạn học khác đều cổ vũ họ thi tốt nghiệp, còn người nhà của cô chẳng những không ủng hộ, mà còn muốn gây rắc rối cho cô.
Điện thoại reo lên, lại có bạn học nữ muốn cô giới thiệu Hạ Thiên Tường cho mình.
Hạ Thiên Tường ung dung ngồi tại chỗ, nếu cởi khẩu trang xuống, cô nghĩ tin nhắn nhờ làm mai trong điện thoại sẽ còn nhiều hơn. Tải ápp нola để đọc full và miễn phí nhé.
Ặc, mang khẩu trang mà vẫn hấp dẫn hoa đào như thế.
Nếu tháo ra, không biết có thể hấp dẫn bao nhiêu hoa đào đây, cô đúng là thấy khâm phục anh.
Đại hội sắp bắt đầu.
Phó hiệu trưởng chủ trì đại hội đi về phía bục giảng.
Tô Nhược Hân vẫn đang rất thấp thỏm.
Vì Tô Chí Khiêm vẫn còn ở đây.
Đó chính là một quả bom hẹn giờ.
Nhưng không ngờ rằng dường như ông trời biết cô đang lo Tô Chí Khiêm sẽ làm ra chuyện gì khiến cô mất mặt, nên cô nhìn thấy Tô Chí Khiêm nhận một cuộc điện thoại, sau đó đứng dậy rời đi.
Trước khi đi, anh ta còn lạnh lùng nhìn về phía cô và Hạ Thiên Tường.
Dường như có vẻ không cam lòng, nhưng cuối cùng vẫn đành rời đi.
Cuối cùng cũng có thể yên tâm, Tô Nhược Hân thúc nhẹ khuỷu tay vào người Hạ Thiên Tường: “Cảm ơn anh.”