Nhìn từ trên cao xuống, toàn bộ đều là các loại thạch nhũ tuyệt đẹp được chiếu sáng bởi đèn neon nhiều màu sắc.
Nhưng lúc này, nhìn vào trong cảnh, lại là hai người.
Một áo đỏ, một áo đen, một nam một nữ, đang nắm tay nhau, rơi từ trên cao xuống…
Theo độ rơi hàng chục mét, họ vượt qua lan can và nhảy xuống.
Tô Nhược Hân che miệng lại, mọi người sớm đã sững sờ ngay tại chỗ.
Hạ Thiên Tường cũng theo lên, vòng tay qua eo cô, để cô dựa vào người anh.
Anh không nói gì.
Nhưng ánh mắt của anh cũng nhìn theo đôi nam nữ đang rơi xuống kia.
Đây là chết vì tình, hai người họ đã hẹn nhau cùng chết.
Chết cùng nhau tượng trưng cho sự đồng lòng của họ, nếu không cũng sẽ không bao giờ nắm tay nhau mà nhảy xuống thế kia.
Thế nhưng, đã yêu nhau, tại sao không chọn hạnh phúc đến đầu bạc răng long, mà lại chọn cách như vậy.
Nhưng tất cả chỉ xảy ra trong một tích tắc, trong nháy mắt vang lên một tiếng “bịch” đau đớn, sau đó, hai người kia cùng nhau ngã xuống phiến đá phẳng phía dưới.
Một đỏ một đen, giống như đại biểu cho hai chữ “tình yêu”, nhưng kết cục lại vô cùng bi thảm.
Tô Nhược Hân bỗng thoát khỏi Hạ Thiên Tường, sau đó men theo mỏm đá dốc chạy như bay xuống.
Đúng vậy, chính là những mỏm đá dốc.
Những mỏm đá dốc này đi xuống thì dễ, đi lên mới vô cùng khó.
Vì vậy, con đường dẫn họ từ cổng đi lên là đường mòn nên dễ dàng hơn chút.
Cô chạy, Hạ Thiên Tường đuổi theo sau: “Cẩn thận.”
Anh biết Tô Nhược Hân muốn xuống cứu hai người kia.
Nhưng chuyện sống hay chết của đôi nam nữ kia, anh không quan tâm.
Trong mắt anh chỉ có Tô Nhược Hân.
Nếu Tô Nhược Hân bị ngã, anh sẽ không vui.
Tô Nhược Hân nhìn xuống thềm đá bên dưới, vội vàng nói: “Em sẽ chú ý.”
Nếu là bình thường, bậc đá như vậy, cho dù là xuống dốc, đi bộ nhanh nhất cũng phải hơn mười phút, sau đó mới tới cổng.
Nhưng lúc này, vì quá lo lắng cho đôi tình nhân rơi xuống kia, cô lao xuống chỉ trong vài phút.
Một nam một nữ lặng lẽ nằm trên phiến đá, xung quanh có rất nhiều người vây quanh.
Nhưng chỉ nhìn mà không ai tiến lên giúp đỡ.
Tuy nhiên, Tô Nhược Hân nghe thấy có người hét lên: “Có bác sĩ và y tá nào không?”
Một vài người cũng đang gọi điện thông báo cho đội cứu viện của khu du lịch.
Ánh mắt đầu tiên của Tô Nhược Hân rơi vào đôi bàn tay đang đan nhau của hai người họ.
Mười ngón tay đan vào nhau chặt chẽ.
Cho đến lúc chết, họ cũng không buông tay nhau ra.