Phương Tấn ở cách đó không xa đã nhìn đến ngây người.
Cảnh tiếp theo càng khiến anh ta ngơ ngác hơn.
Không ngờ Hạ Thiên Tường lại cầm lấy que kem Tô Nhược Hân đã ăn một nửa, sau đó bắt đầu ăn.
Nếu không phải không được phép chụp hình, Phương Tấn thật sự rất muốn chụp lại cảnh này.
Nhưng anh ta không dám.
Anh ta cảm thấy nếu mình chụp, thì chưa đến năm phút có lẽ sẽ bị ông chủ phát hiện.
Trong cuộc họp trực tuyến hôm qua anh ta đã hiểu rất rõ rồi. Ông chủ chỉ cần hai phút đã xoá sạch tất cả video và hình ảnh liên quan đến Tô Nhược Hân.
Sau đó một quản lý cấp cao than phiền với anh ta là đã cố ý mời một cao thủ IT để khôi phục nhưng cũng không thành công.
Trình độ của ông chủ của anh ta đúng là cao cấp.
Đi một lúc, xuống khỏi thang cuốn thật dài, Tô Nhược Hân lập tức nhìn thấy thác nước lớn ở cách đó không xa.
Cô lập tức mặc kệ Hạ Thiên Tường, chạy như bay đến đó.
Khăn lụa đỏ thật dày phấp phới theo động tác của cô, bóng lưng của cô đẹp như một bức ảnh động, khiến Hạ Thiên Tường vô thức dừng lại, mở camera, lặng lẽ ghi hình.
Thì ra bóng lưng cũng có thể đẹp như thế.
Đến rồi.
Tô Nhược Hân vô cùng ngoan ngoãn tạo dáng cho Hạ Thiên Tường chụp ảnh, chụp cho cô xong lại kéo anh cùng chụp bên trái rồi bên phải, lúc này còn thẳng thừng kéo khẩu trang trên mặt anh xuống.
Anh có từ chối cũng vô dụng.
Đeo khẩu trang chụp hình thì sao mà được.
Đó rõ ràng là không có lòng chụp chung với cô.
Sau khi đi một vòng thác nước lớn nhất, Tô Nhược Hân mới kéo Hạ Thiên Tường lên núi.
Cô muốn đi tới chỗ hang động phía sau màn nước của thác nước lớn để tham quan.
Vì đã nhìn thấy bóng người ở trong đó từ phía xa.
Trên đường lên núi, bậc thềm rất phẳng, chỉ là hơi dốc, nhưng vì mỗi ngã rẽ đều có thể nhìn thấy thác nước lớn, hơn nữa mỗi một góc độ đều đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt, cho nên vừa đi vừa ngắm cảnh chụp hình, khiến người ta quên mất sự mệt mỏi khi đi bộ.
Lúc này, điện thoại của Tô Nhược Hân reo lên.
Là một số điện thoại là, cô khựng lại, sau đó nhớ ra điều gì đó nên nghe máy, không đợi đối phương lên tiếng đã nói: “Tôi đang ở thác nước lớn, còn anh thì sao?”
Hạ Thiên Tường đứng lại bên cạnh Tô Nhược Hân.
“Anh cũng đang ở đây, anh nhìn thấy em rồi.”
“Anh ở đâu? Trước mặt hay sau lưng em?” Tô Nhược Hân nhìn về phía trước, sau đó lại nhìn ra phía sau, cuối cùng cũng nhìn thấy một người đàn ông đang lắc lư điện thoại với cô.
Hạ Thiên Tường cũng nhìn thấy người đàn ông kia.
Thì ra là người đàn ông cầu xin Tô Nhược Hân cứu người ở hang động đá vôi hôm qua.