Nhưng cô lại biết mối quan hệ giữa Tô Nhược Hân và Hạ Thiên Tường.
“Dương Mỹ Lan.” Dương Mỹ Lan giơ tay ra giới thiệu với Cận Liễm. Tuy trong mắt người đàn ông này chỉ có Tô Nhược Hân, nhưng chỉ cần là bạn của Tô Nhược Hân thì cũng là bạn của cô. Người đàn ông đẹp trai ngời ngời này không thành hoàng hậu của cô ta được, nhưng thành bạn của cô ta thì cô ta cũng chấp nhận được.
Cách rất gần nên càng thấy anh ta đẹp trai, đúng là y lời Tô Nhược Hân đã nói, không thua kém gì Hạ Thiên Tường.
Tiếc là người nào cũng chỉ thích Tô Nhược Hân.
Cận Liễm từ từ nhìn về phía Dương Mỹ Lan, ánh mắt cũng dời khỏi người Tô Nhược Hân, sau đó bắt tay Dương Mỹ Lan như cho có rồi thả ra: “Tôi là Cận Liễm.”
“Đi thôi, tớ nôn được ăn thịt nướng lắm rồi đây. Mỹ Lan, đã nói là cậu mời nhé, không được đổi ý đâu đấy.”
“Tôi là đàn ông, nếu để hai cô gái mời thì tôi phải đổi giới tính sao?” Cận Liễm đứng bên cạnh lập tức phản bác, khí chất cũng trở thành một Cận Liễm trẻ tuổi lạc quan mà Tô Nhược Hân đã quen.
“Đúng thế, Cận Liễm anh nói đúng, vậy thì anh mời đi.” Tô Nhược Hân biết đối với Cận Liễm thì tiền ăn một bữa thịt nướng không đáng là bao, anh trả hay Dương Mỹ Lan cũng không sao cả.
Nhưng vừa nghĩ đến chuyện phải giới thiệu Cận Liễm cho Mỹ Lan, vậy nên dù có thế nào cũng phải để Cận Liễm tỏ vẻ mình là người ga lăng trước mặt Dương Mỹ Lan.
Thế thì mới đánh động tâm hồn thiếu nữ của Dương Mỹ Lan được, mới không phụ lòng tốt của cô.
Cô hết mình vì hạnh phúc của Dương Mỹ Lan.
“Được thôi, để anh giữ thân phận đàn ông nên tôi không tranh với anh, nhưng tôi phải nói trước cho anh biết là tôi và Tô Nhược Hân chỉ ăn đồ đắt tiền thôi, giờ anh hối hận còn kịp đấy.”
“Haha, không hối hận, đây, gọi món đi.” Vào trong nhà hàng rồi vào phòng riêng, Cận Liễm cầm lấy máy chọn món là đưa cho Dương Mỹ Lan để cô ta gọi món tùy thích.
Tô Nhược Hân nhìn Cận Liễm rồi lại nhìn Dương Mỹ Lan, cảm thấy có hi vọng.
Dương Mỹ Lan gọi đồ ăn còn Tô Nhược Hân thì gọi rượu.
Cả cô và Dương Mỹ Lan đều muốn uống rượu vang đỏ, thế là Cận Liễm cũng chọn theo, nhưng trừ rượu vang đỏ ra anh ta còn gọi thêm một chai vang trắng nữa.
Tuy nhà hàng này rất đông khách nhưng tốc độ lên món khá nhanh.
Mới có mấy phút qua đi, Tô Nhược Hân và Dương Mỹ Lan còn chưa nói chuyện thành tích của các bạn trong lớp xong thì thịt đã lên bàn rồi.
Thế là với rượu và thịt nướng, cô và Dương Mỹ Lan vừa ăn vừa ríu rít nói chuyện tiếp, còn Cận Liễm thì vừa ăn vừa nhìn hai người.
Thật ra ai cũng ăn tối cả rồi nên cũng không thấy đói gì mấy, ăn như chơi thôi.
Nhưng lúc tối cả Tô Nhược Hân và Dương Mỹ Lan đều không ăn nhiều, bởi cả hai thần giao cách cảm đều muốn đi ăn mừng.
Tô Nhược Hân đã uống nửa ly rượu vang nên mặt ửng đỏ.
Cận Liễm thỉnh thoảng lại nói một đôi câu nên cũng không đến mức tẻ nhạt.