Tô Nhược Hân xoa mi tâm, không chịu nổi ánh mắt nhìn cô như nhìn con dâu của Tăng Hiểu Khê, chỉ có thể nhẫn nại nói: “Vừa khéo gặp nhau.”
“Ừ ừ, vừa khéo gặp nhau, chắc chắn không phải là ý gì khác.” Tăng Hiểu Khê cười ngọt ngào, trong mắt nhìn Tô Nhược Hân giống như đang nói: “Con đang lạy ông tôi ở bụi này đó.”
“Mẹ nuôi, con chạy bộ đây.” Tô Nhược Hân giống như chạy trốn ra ngoài. Cho dù muốn giải thích, nhưng cũng biết càng giải thích sẽ có kết quả càng tệ, tốt nhất là không giải thích nữa.
“Tô Nhược Hân, tối nay có hoạt động phải tham gia. Ba nuôi con nói rồi, thành tích thi tốt, tối mai sẽ chúc mừng con.”
“Vâng, con cảm ơn ba mẹ nuôi.” Tô Nhược Hân nhanh chóng, hận không thể bay khỏi tầm mắt Tăng Hiểu Khê.
Đối với việc Tăng Hiểu Khê không nói lời nào mà đã gán ghép cô và Cận Liễm, cô thật sự rất đau đầu.
Khu biệt thự lưng chừng núi thực hiện công tác xanh hoá rất tốt, khu dân cư giống như một công viên, hoa cỏ cây cối đều được chăm sóc rất đẹp.
Chạy bộ trong môi trường như thế, hít thở không khí trong lành thật sự rất vui.
Sau đó, cô chạy một lúc thì phát hiện trên cái bóng của mình có một cái bóng khác chồng lên.
Tô Nhược Hân cho rằng cũng là người dậy sớm tập thể dục giống cô, không suy nghĩ gì tiếp tục chạy.
Mãi đến khi cái bóng của cô và cái bóng kia bắt đầu sóng vai nhau, cảm nhận được bên cạnh có thêm một người, cô mới nhận ra có gì đó không đúng, vừa quay đầu đã thấy là Hạ Thiên Tường cũng đang mặc đồ thể thao.
“Anh… Anh cũng tập thể dục à?” Hỏi xong, Tô Nhược Hân muốn cắn đứt lưỡi mình cho xong, lúc này Hạ Thiên Tường mặc đồ thể thao cùng kiểu với cô, không phải tập thể dục thì làm gì?
“Ừm, anh đi cùng em.” Người đàn ông nhìn thẳng về phía trước tiếp tục chạy bước nhỏ, nhưng vừa cất lời đã nói ra câu trêu ghẹo người khác.
Tô Nhược Hân há miệng muốn quát anh, nhưng phát hiện cô không thể làm được.
Anh đến đi với cô, cô quát cái gì.
Cô phải thấy vui mới đúng.
Nghĩ thế, cô cũng thả lỏng người.
“Hạ Thiên Tường, anh có thường xuyên chạy bộ không?” Tô Nhược Hân nhìn vóc người cao to của anh, từ trên xuống dưới không có chút mỡ thừa, tỷ lệ tam giác vàng vai rộng hông hẹp, khiến Tô Nhược Hân cũng sắp ch ảy nước miếng rồi.
“Không.”
“Ặc, anh đang cho em biết là anh cố ý đến đi tập với em à?”
“Đúng thế, anh đã nói với em rồi mà.”
Tô Nhược Hân lại đỏ mặt: “Vậy trước kia anh giữ dáng thế nào?”
“Bơi lội.”
Tô Nhược Hân lập tức nhớ ra, trên sân thượng biệt thự số 888 của Hạ Thiên Tường thật sự có một cái hồ bơi.
Nói tới hồ bơi, cô bắt đầu vô thức nghĩ tới dáng vẻ người đàn ông này khi bơi, sau đó lại càng đỏ mặt hơn.