Cận Liễm giống như cảm nhận được vẻ hoang mang của cô, khẽ cười, nói: “Có tôi ở đây, yên tâm, nếu ai dám bắt nạt cô, cho dù không có tôi, mẹ tôi sẽ là người đầu tiên không tha cho kẻ đó.”
Tô Nhược Hân nghĩ cũng đúng, có Tăng Hiểu Khê và Cận Hồng Huy ở đây, cô thật sự không phải sợ gì cả.
Hơn nữa, còn có Cận Liễm mà.
Mặc dù quen biết Cận Liễm chưa lâu, nhưng giác quan thứ sáu nói cho cô biết, Cận Liễm có thể tin tưởng được.
Thế nhưng, cho dù luôn nói với bản thân đừng căng thẳng, khi thật sự đi vào cánh cửa lớn màu vàng đó, cô vẫn hơi hoảng loạn.
Chỉ có điều, mình cô biết mà thôi.
Đi vào.
Cả phòng tiệc tối đều áp dụng phong cách màu bạc, toát lên vẻ trang trọng, tao nhã của sảnh lớn.
Hơn nữa, phối hợp ăn ý với màu bạc trên người cô, đương nhiên không phải ngẫu nhiên.
Tô Nhược Hân khoác cánh tay Cận Liễm, vừa đi vào trong sảnh lớn, lập tức cảm nhận được rất nhiều ánh mắt đổ dồn lên người mình.
Khoảnh khắc đó, cô đột nhiên không sợ nữa.
Sợ cũng không có tác dụng, sợ hay không thì cũng phải đối mặt.
Nếu Hạ Thiên Tường và Tăng Hiểu Khê kiên quyết muốn cô tham gia bữa tiệc tối này, cô chỉ có thể tích cực đối mặt.
“Ngài Cận, bà Cận, chào buổi tối.” Ngay sau đó, có người đến đón tiếp. Trước tiên, chào hỏi Tăng Hiểu Khê và Cận Hồng Huy, sau đó chuyển sang Tô Nhược Hân và Cận Liễm: “Cậu Cận, cô gái này là…”
“Tổng Giám đốc Nguyễn, đây là Tô Nhược Hân.” Cận Liễm lịch sự giới thiệu Tô Nhược Hân, sau đó nói với cô: “Còn đây là Tổng Giám đốc Nguyễn của tập đoàn Bảo Thành.”
“Chào Tổng Giám đốc Nguyễn.” Tô Nhược Hân lịch sự hỏi thăm, chỉ mang tính tượng trưng, nhưng còn chưa chạm vào tay Tổng Giám đốc Nguyễn, đã bị Cận Liễm kéo ra: “Tổng Giám đốc Nguyễn cứ nói chuyện với ba mẹ tôi, tôi xin phép vắng mặt trước.”
Nói xong, kéo Tô Nhược Hân đi.
Tô Nhược Hân đi theo bước chân của Cận Liễm, không nhanh không chậm xuyên vào trong đám đông. Cận Liễm dừng lại, cô cũng dừng. Cận Liễm gật đầu với người khác, cô cũng gật đầu.
Cô cũng mới nhớ ra, đây là lần đầu tiên cô tham gia bữa tiệc tối cao cấp như vậy.
Thật ra, cũng là là đầu cô tham gia tiệc tối.
Cũng chính lúc này, cô mới hiểu, sở dĩ Hạ Thiên Tường bảo Tăng Hiểu Khê sớm chọn cho cô một bộ trang phục, có lẽ là đã sớm chuẩn bị thời khắc này.
Cứ đi rồi đi, khi Cận Liễm dẫn Tô Nhược Hân dừng lại ở khu vực đồ ăn tự phục vụ, hai mắt Tô Nhược Hân sáng lên: “Cận Liễm, anh chính là chân ái của tôi.”
Cô đói lắm rồi.
Lúc này, nhìn thấy khu vực đồ ăn tự phục vụ bày biện rất nhiều đồ hấp dẫn, cô càng đói hơn.