Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 666



Chương 666

Cô ngẩn người nhìn điện thoại một lúc lâu rồi khẽ thở dài nói: “Phương Tấn, rốt cuộc Hạ Thiên Tường bị sao vậy, anh nói cho tôi biết được không?”

Phương Tấn lau mồ hôi trán, sau đó liếc điện thoại của mình, rồi anh ta nhắm mắt nói: “Tôi không biết.”

Biết cũng không được nói, Hạ Thiên Tường đang nghe đó, vả lại anh ta không biết thật.

“Phương Tấn, tôi biết viên ngọc mà anh đưa cho anh ấy lúc sáng là giả, anh có thể nói cho tôi biết viên ngọc thật có ý nghĩa gì với Hạ Thiên Tường không?” Tô Nhược Hân quyết định bắt đầu từ chỗ Phương Tấn, hỏi được thì tốt, không được thì mai đi hỏi chị Trương, Lục Diễm Chi với Hạ Thiên Hương cũng không muộn.

“Tôi không biết.” Phương Tấn lại nhìn điện thoại. Giờ anh ta đã quyết rồi, tối nay dù Tô Nhược Hân có hỏi anh ta chuyện gì anh ta cũng sẽ trả lời bằng ba chữ này.

Anh ta không muốn nối gót Hạ Thiên Chiếu đâu.

Khi đó sẽ thê thảm lắm.

“Phương Tấn, Hạ Thiên Tường có ở trong xe này đâu, anh có nói gì anh ấy cũng không nghe được. Anh nói cho tôi biết được không?” Tô Nhược Hân dùng tình cảm để để khiến người khác động lòng, dùng đạo lý để khiến người khác thấu hiểu, nhất định phải khuyên được Phương Tấn nói sự thật cho mình.

“Tôi không biết.” Phương Tấn tiếp tục trả lời bằng ba chữ.

Tô Nhược Hân cạn lời: “Phương Tấn, anh có tin là tôi sẽ bảo Hạ Thiên Tường sa thải anh không?”

“Tôi không biết.” Lúc này Phương Tấn cảm thấy, nếu anh ta trả lời kiểu khác, không cần Tô Nhược Hân khuyên Hạ Thiên Tường sa thải anh ta thì Hạ Thiên Tường đã sa thải anh ta ngay lập tức rồi.

“Được, anh không nói thì thôi, mai tôi đi hỏi chị Trương, nếu chị Trương không nói thì tôi đi hỏi chủ tịch Lục hoặc hỏi Hạ Thiên Hương. Nếu họ đều không nói thì tôi sẽ đi hỏi bà nội, đến khi đó anh sẽ không có công lao gì cả.”

“Tôi không biết.” Phương Tấn kiên quyết không cần công lao gì cảì, anh ta chỉ cần mạng sống, mạng sống quan trọng hơn.

Cũng may sắp đến khu nghỉ dưỡng Long Thủ Sơn rồi.

Khi xe chạy vào khu nghỉ dưỡng, Phương Tấn thở dài một hơi, không lâu sau thì dừng xe bên ngoài cổng biệt thự nhà họ Tăng. Sau đó anh ta cung kính mở cửa xe cho Tô Nhược Hân: “Cô Tô đi thong thả.”

Thật ra anh ta muốn nói là “Đi mau đi” hơn, có như thế thì cuộc sống trong tối nay của anh ta mới tốt đẹp hơn được.

Không ngờ Tô Nhược Hân lại không xuống xe, cô bình tĩnh nhìn mồ hôi lạnh trên trán Phương Tấn: “Phương Tấn, anh đang sợ gì vậy?” Xe bật máy lạnh khiến cô còn thấy hơi lạnh, sao Phương Tấn lại đổ mồ hôi được…

“Có… có sợ gì đâu. Tôi còn có việc khác, mời cô Tô xuống xe.”

Tô Nhược Hân chỉ đành xuống xe. Tăng Hiểu Khê chờ sẵn trước cửa lập tức tiến lên đón: “Nhược Hân, cuối cùng con cũng đến rồi, mau vào nhà với mẹ. Ba của mẹ nhắc con mãi, nếu con còn không đến thì ông cụ định đích thân lái xe đi đón con luôn đấy.”

Tô Nhược Hân xấu hổ, quay đầu nhìn lại thì Phương Tấn đã lái xe đi mất.

Như thể chạy trốn vậy.

Cứ như là ở bên cạnh cô thì anh ta không giữ nổi mạng sống ấy, khiến cô cảm thấy rất khó hiểu.

Tăng Bá cũng tới đón: “Cháu Tô, chúc mừng cháu thi được kết quả tốt.”