Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 686



Chương 686

Cũng không có liên lạc gì.

Một ngày.

Hai mươi bốn giờ.

Nhưng lại có cảm giác như cách một đời vậy.

Không mua được nước hoa mình muốn, tan làm Tô Nhược Hân bỏ tiền ra mua một chai cồn nhỏ trong phòng khám.

Rượu cồn 100 độ.

Thấy cô mua rượu cồn 100 độ, Tiểu Hạnh bèn nói: “Tô Nhược Hân, em mua về để khử trùng à? Nhớ kỹ trước khi sử dụng phải mở nắp, đổ đầy nước vào bình, như thế nó sẽ vừa khéo giảm xuống còn 75 độ, nếu không, 100 độ không thể sát trùng được.” Tiểu Hạnh cho rằng Tô Nhược Hân không biết, cho nên tốt bụng nhắc nhở.

“Vâng, em nhớ rồi, 75 độ mới khử độc sát trùng, cảm ơn chị.” Được tốt bụng nhắc nhở, Tô Nhược Hân vẫn cảm ơn.

Rời khỏi phòng khám, Tô Nhược Hân gọi điện thoại cho Chúc Cương.

Bên kia lập tức nghe máy: “Cô Tô, thật sự là cô à?”

Tô Nhược Hân buồn cười: “Có phải Tiểu Hứa nhớ tôi không?”

“Nếu cô còn không gọi điện thoại đến nữa, thằng bé cũng sắp dỡ ngói nhà lên rồi, ngày mai cũng không muốn đến trường nữa.”

“Hôm nay vẫn đi học đúng không?”

“Đúng thế, tôi đã cho người đi đón rồi, lát nữa sẽ về.”

Tô Nhược Hân biết giao Chúc Hứa cho Chúc Cương, người đưa đón cậu bé đi học chắc chắn là mấy tên lưu manh dưới trướng anh ta: “Anh gọi điện thoại cho đàn em của anh, bảo bọn họ không cần đi, tối nay tôi đi đón Chúc Hứa.”

“Thật sao?”

“Ừm, đừng nói với thằng bé, tôi muốn để thằng bé bất ngờ.”

“Được, cảm ơn cô Tô.” Chúc Cương nói xong thì muốn cúp máy.

“Đợi đã.” Tô Nhược Hân vội nói.

“Cô Tô nói đi.”

“Bây giờ tôi có thời gian chăm Chúc Hứa rồi, để thằng bé đến ở với tôi đi, nếu không tôi ở một mình chán lắm.” Tô Nhược Hân cố ý nói mình chán, nếu không Chúc Cương chắc chắn sẽ ngại đưa Chúc Hứa cho cô chăm.

“Cô ở một mình chán lắm sao?”

“Phải, anh không biết đâu, mấy hôm nay xa thằng bé, tôi nhớ nó chết đi được.”

“Nhưng tôi nghe nói bây giờ cô nhận ba mẹ nuôi, không phải cô dọn đến ở chỗ ba mẹ nuôi rồi sao?”

“Tôi thích ở một mình.”

“Khụ khụ… Cũng đúng, dù gì cũng không phải ba mẹ ruột của mình, nhưng cứ giao Tiểu Hứa cho cô như thế có phải rất phiền không?”

“Không đâu, có chị Chiêm nữa mà.” Tô Nhược Hân quyết định, sau này cô vẫn sẽ nhờ chị Chiêm giúp, nhưng có lẽ phải thương lượng với chị Chiêm, cô không trả nổi tiền lương cao như thế, nếu không được, cô sẽ mời một người khác với tiền lương thấp hơn, chỉ phụ trách đưa đón Tiểu Hứa là được, cô cũng có thể tự nấu bữa sáng và bữa tối.