Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 771



CHƯƠNG 771

Thế thì đương nhiên cô sẽ không khách khí nữa.

“Cô… Cô…” Anh Thành kinh ngạc che mặt, hoàn toàn không ngờ rằng anh ta là người động thủ trước nhưng rốt cuộc người bị đánh chẳng phải là người phụ nữ này mà lại là anh ta…

Tô Nhược Hân liếc nhìn anh ta và nở nụ cười lạnh lùng: “Có muốn thử bị tát thêm một phát nữa không?” Lúc đầu, cô không muốn thể hiện năng lực của mình mà vốn dĩ muốn thể hiện dáng vẻ yếu kém.

Tuy nhiên, hiện giờ cô cảm thấy không cần phải giấu giếm nữa.

Bởi vì cô đã có cách để nắm thóp Trần Sang.

Chỉ cần cô kiểm soát được Trần Sang và khiến anh ta làm việc cho cô thì chuyện cô bị bắt cóc sẽ không còn là vấn đề nữa.

Cô cũng sẽ an toàn.

Vậy nên cô mới không nhẫn nại mà lại trực tiếp đánh trả.

Cô không biết đánh nhau.

Nhưng cô di chuyển cực nhanh, chỉ cần có năng lực này là đủ rồi.

Có thể cô không nhanh bằng một viên đạn hay những thứ đại loại thế, nhưng nếu cô muốn tránh một cái tát của người bình thường thì hoàn toàn dễ dàng.

“Sao… sao cô nhanh thế?” Anh Thành nhìn Tô Nhược Hân, vẫn còn cảm thấy khó tin: “Chắc là do tôi hoa mắt rồi. Thử lại thì thử lại.” Anh ta nói xong thì lập tức giáng một cái tát nữa về phía Tô Nhược Hân.

Tô Nhược Hân lại nghiêng người sang một bên, đồng thời giống như lần đầu, cô lại đáp trả anh Thành bằng một cái tát.

Lần này, anh Thành bị tát hai lần liên tiếp.

Mà còn là hai bên trái phải trên khuôn mặt anh ta.

Hai vết hằn hình năm ngón tay vô cùng rõ ràng và đối xứng nằm ở hai bên trái phải trên mặt anh ta, như thể chúng được dán lên đó, trông rất cân xứng và rõ ràng.

Năm ngón tay màu tím đỏ, không cần Tô Nhược Hân giải thích thì ai cũng có thể nhìn ra hai cái tát kia nhanh và tàn nhẫn đến mức nào, quan trọng nhất là độ chính xác.

“Cô… Cô lại dám đánh tôi sao?” Anh Thành lắp bắp. Anh ta không ngờ rằng trong hai hiệp đấu liên tiếp, mình lại bị cô gái nhỏ bé và gầy yếu này đánh bại hoàn toàn, thật không thể nào tin được.

Tô Nhược Hân mỉm cười lạnh lùng: “Câu này nên để tôi hỏi anh mới đúng, anh lại dám đánh tôi sao?” Trước đó đã chịu một cái tát nhưng vẫn chưa rút ra được bài học nào, thật là ngu xuẩn.

“Cô… Cô…” Anh Thành nhìn Tô Nhược Hân, sau đó lại nhìn về phía đại ca và đám đồng bọn đang tụ tập ngoài cửa vì nghe ngóng được động tĩnh ở đây, cảm thấy không thể để mất thể diện như vậy: “Ông đây không tin là không thể đánh bại cô.”

Nói rồi, anh ta lại vung nắm đấm về phía Tô Nhược Hân.

Lần này, Tô Nhược Hân không hề đánh trả, bởi vì cô không biết đánh nhau.

Thế mạnh của cô là tốc độ di chuyển nhanh.

Cô nhanh chóng mở đường lui, trong nháy mắt đã ở phía sau đại ca và dùng tông giọng chỉ có hai người nghe thấy: “Anh sắp không còn là đàn ông nữa rồi. Tôi có thể giúp anh hồi phục và trở thành một người đàn ông bình thường.”

Tô Nhược Hân cố nói thẳng thắn nhất có thể, nhưng vì nói quá thẳng thắn nên cô thật sự rất xấu hổ.