“Nhược Hân, sao không lên?” Hạ Thiên Tường đến nơi, nếu không phải tiếng gọi vừa rồi của anh thu hút sự chú ý của tất cả những người xung quanh thì anh đã bế Tô Nhược Hân lên và đi rồi.
Nhưng ở nơi công cộng, dẫu sao cũng phải chú ý đến hình tượng cá nhân một chút.
“Hờ, anh đã có hẹn với người phụ nữ khác rồi thì đừng tới làm phiền tôi nữa. Phiền chết đi được, tránh ra tránh ra.” Tô Nhược Hân xua đuổi Hạ Thiên Tường như đuổi ruồi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đều là vẻ không kiên nhẫn.
Nhưng nghe lời này của Tô Nhược Hân, trên khuôn mặt đầy vạch đen của Hạ Thiên Tường lại xuất hiện nụ cười một cách thần kỳ: “Em đang nói Tống Tử Hàm?”
Tô Nhược Hân đang ghen à?
“Ai thèm quan tâm Tống Tử Hàm gì. Anh tránh ra, tôi không quen anh.” Tô Nhược Hân bực bội, là anh khăng khăng muốn cô đến chứ không phải cô muốn đến chỗ này của anh.
Kết quả, cô tới rồi nhưng người của anh lại đuổi cô ta đi, sự sỉ nhục như vậy, tha thứ cho cô là người thù dai.
Khoé môi Hạ Thiên Tường hơi cong lên, từ từ tạo thành nụ cười: “Nhược Hân, nhưng tôi quen em. Ngoan, đi nào.”
Cô nói cô thích anh cười, vì thế anh cười nhẹ.
Câu nói nay của anh khiến Tô Nhược Hân sững sờ trong giây lát.
Nhưng sau đó cô lại gân cổ, tự nhủ rằng không được bị sắc đẹp dụ dỗ: “Anh tránh ra, tôi về trường học.”
“Tới cũng tới rồi, lên đi.”
“Không.” Tô Nhược Hân kiên quyết từ chối.
Hạ Thiên Tường đối mặt với cô gái thế này bỗng dưng cảm thấy đây là cảm giác yêu đương đúng không? Cả ngày nay anh vẫn luôn tìm kiếm cảm giác này, ừm, Tô Nhược Hân nóng nảy thế này dễ thương hơn: “Có gì chúng ta lên lầu trước rồi nói, được không?”
Anh nhẹ giọng dỗ dành Tô Nhược Hân, lúc này Hạ Thiên Tường chẳng hề cảm thấy làm như vậy là hạ mình, ngược lại còn thấy khá hữu ích.
Phụ nữ là phải dỗ dành, chứ không phải kiểu một lời không hợp đã muốn đè anh ra, muốn ngủ với anh, nghĩ thôi đã thấy chán.
Ngán tới tận cổ.
“Cứu, ở đây có ai là bác sĩ không? Bên này có người bị ngất.” Hạ Thiên Tường đang hưởng thụ tính tình của Tô Nhược Hân, đám đông không biết tụ tập từ khi nào bỗng vang lên giọng nói này.
Tô Nhược Hân vô thức đẩy đám đông ra và lao tới.
Cô thấy một chiếc xe ô tô đang đậu ở bên đường, một người đàn ông có vẻ là tài xế đang lo lắng ngồi xổm trước một ông lão ở đầu xe, vừa quan sát tình hình của ông cụ vừa gọi điện thoại.
Tô Nhược Hân đi vài bước tới bên cạnh ông lão, đưa tay kiểm tra hơi thở của ông cụ rồi bỏ balo trên người, cúi xuống.
Sắc mặt Hạ Thiên Tường chợt sầm lại: “Em không được hô hấp nhân tạo cho ông ta.”
Tô Nhược Hân nào để ý đến lời nói của Hạ Thiên Tường: “Anh tránh ra, nếu không sẽ bỏ lỡ thời gian cấp cứu tốt nhất, ông ấy sẽ mất mạng.”
“Đó là số phận của ông ta, em đứng lên cho tôi.” Hạ Thiên Tường bình tĩnh nhìn người đàn ông ngã dưới đất trước mặt, ông ta là Chủ tịch Lương của tập đoàn Phượng Lộc.
Anh biết.
Nhưng cũng chỉ dừng lại ở việc biết.
Doanh nghiệp của họ Lương rất lớn, vốn cũng rất hùng hậu, là một trong số ít công ty ở thành phố T có thể đối đầu trực diện với tập đoàn Hạ Thị.
Nhưng tập đoàn Phượng Lộc chưa từng làm ăn với tập đoàn Hạ Thị.
Chuyện này đã có từ rất lâu trước khi anh tiếp quản tập đoàn Hạ Thị, từ khi anh lên làm Tổng giám đốc tập đoàn Hạ Thị, anh đã cố gắng phá bỏ lề thói cũ này mấy lần, nhưng gặp họ Lương vài lần đều ra về trong không vui.
Một người không cho anh cơ hội, sao bây giờ anh lại phải cho họ Lương cơ hội sống.
Người không liên quan, dù sống hay chết cũng không liên quan gì đến anh.
Tô Nhược Hân bị anh kéo bất chợt nhưng rồi cô hất mạnh ra: “Anh không muốn cứu người là chuyện của anh, đừng áp đặt suy nghĩ của anh lên tôi.”
Sau đó cô cúi xuống, vẫn định hô hấp nhân tạo cho ông cụ.
Hạ Thiên Tường cau mày, lạnh lùng nhìn tài xế của họ Lương, người vẫn đang ngơ ngác đứng bên cạnh quên cả gọi điện.
“Chủ của anh, anh tự hô hấp nhân tạo.” Để cô gái của anh hô hấp cho người đàn ông khác là điều tuyệt đối không thể, cho dù là ông già cũng không được.
Người lái xe nhận được ánh mắt lạnh như băng của Hạ Thiên Tường thì không khỏi run lên: “Hô hấp nhân tạo thì Chủ tịch Lương sẽ tỉnh lại sao?”
Tô Nhược Hân lập tức nổi giận: “Nếu làm thì ít nhất ông ấy còn có cơ hội tỉnh lại, nếu không làm thì ông ta sắp chết rồi đấy.”
“Tôi làm, cô dạy tôi đi.” Tài xế nghe tới đây lập tức đẩy Tô Nhược Hân ra, anh ta biết Hạ Thiên Tường, Hạ Thiên Tường không cho phép người phụ nữ này hô hấp nhân tạo cho chủ nhân của anh ta cũng tốt, nếu không ai biết được liệu người phụ nữ của Hạ Thiên Tường có mượn việc hô hấp nhân tạo rồi hại chết chủ nhân của anh ta luôn không.
“Được, anh làm đi.” Tô Nhược Hân bình tĩnh đứng lên, cô không trực tiếp hô hấp nhân tạo cho ông lão càng tốt, cô còn nhiệm vụ khác phải làm.
Vì tế tài xế bắt đầu hô hấp nhân tạo dưới sự chỉ huy của Tô Nhược Hân.
Trong đầu Tô Nhược Hân lướt qua một tin tức, cô đã biết nguyên nhân bệnh của ông lão.
Sau khi dạy cho tài xế những điều cần thiết về hô hấp nhân tạo, Tô Nhược Hân quay sang nhìn Hạ Thiên Tường: “Vừa nãy tôi vào công ty anh nhìn thấy quầy lễ tân có kẹo, anh gọi người mang tới đây ngay đi.”
Dù rất miễn cưỡng nhưng vì Tô Nhược Hân đã lên tiếng, nên Hạ Thiên Tường vẫn gọi điện.
Càng lúc càng có nhiều người đến xem, nhưng tất cả đều tới để hóng hớt.
Chẳng ai coi trọng Tô Nhược Hân cả.
Sao một cô nhóc có thể cứu sống được ông lão đã hôn mê cận kề cái chết chứ?
Điều này là hoàn toàn không thể.
“Anh đã gọi cấp cứu chưa? Có cần chúng tôi gọi lại giục giúp anh không?” Có người ở bên tốt bụng hỏi tài xế.
Tài xế đang hô hấp nhân tạo, không có thời gian để ý đến người này.
Những người khác đang hóng hớt cũng nói: “Gọi rồi, nhưng ai biết xe cứu thương khi nào mới tới, trên đường lại nhiều xe, chắc chắn không tới nhanh được đâu.”
“Nhưng gọi là được rồi, tới khi xe cứu thương đến thì ông già cũng sẽ được cứu.”
“Đúng đúng đúng, vẫn phải chờ bác sĩ và y tá xử lý thôi, đừng tin lời của cô gái này.”
“Nhưng những gì cô ấy dạy về hô hấp nhân tạo đúng đấy, lúc trước công ty chúng tôi diễn tập cũng có bác sĩ chuyên nghiệp dạy, đúng là như cô ấy nói.”
“Chỉ cần học qua thì đều biết, có gì lạ đâu.” Người khác không để tâm lắm.
Tô Nhược Hân cũng không giải thích, chẳng mấy chốc đã có nữ nhân viên của tập đoàn Hạ Thị mang kẹo tới: “Tổng giám đốc Hạ, kẹo anh cần đây ạ.”
Hạ Thiên Tường đưa tay nhận lấy, quay người đưa cho Tô Nhược Hân: “Này.”
Nữ nhân viên ấy chính là người không cho Tô Nhược Hân vào công ty lúc trước, nhìn thấy Hạ Thiên Tường đưa kẹo cho Tô Nhược Hân bằng ánh mắt dịu dàng, hai mắt cô ta mở to.
Có phải… cô ta đã bỏ lỡ điều gì không…
Tô Nhược Hân không để ý đến cô ta, thấy ông lão nằm dưới đất sau khi được tài xế hô hấp nhân tạo thì sắc mặt đã có chuyển biến tốt hơn, cô bóc vỏ kẹo ra đưa cho tài xế: “Cho kẹo vào miệng ông ấy, sau đó chờ xe cứu thương tới là được.”
Tài xế lúc này không còn lựa chọn nào khác, chẳng chút nghĩ ngợi đã đưa kẹo vào miệng ông lão, lúc này Tô Nhược Hân mới thở phào nhẹ nhõm, xoay người chen ra khỏi đám đông.