Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 827



Chương 827

Cô ta giống như một nữ ăn mày chỉ biết quỳ xuống đất cầu xin sự tha thứ, muốn bao nhiêu nhếch nhác thì có bấy nhiêu nhếch nhác. li Lúc này tất cả những thư ký khác đều im lặng.

Tất cả đều đang bị Hạ Thiên Tường làm cho khiếp sợ.

“Muốn chết thì cứ nói thêm một câu nữa đi.”

Tay Hạ Thiên Tường siết chặt, ôm Tô Nhược Hân vào vòng tay mình thật chặt, ánh mắt khi nhìn cô vẫn dịu dàng nhưng những lời nói ra vẫn rất lạnh lùng.

Lạnh đến mức khiến Tô Nhược Hân không khỏi rùng mình, tò mò nói: “Vì sao anh biết cô ta thông đồng báo tin cho chủ tịch Lục?”

“Anh đã kiểm tra lịch sử tin nhắn của mẹ anh, bây giờ rất ít người sử dụng điện thoại để gửi tin nhắn văn bản, vì vậy tin nhắn mà mẹ anh nhận được chắc chắn có vấn đề, anh kiểm tra số đã gửi tin nhắn thì đã xác định được.”

“Ồ, vậy sao anh chắc chắn số điện thoại kia là của Đồng Di?”

“Anh đã kiểm tra tất cả các IP gần đây được sử dụng bởi mọi người trong văn phòng, phát hiện ra số điện thoại này trước đây cũng đã được sử dụng một lần.

“Địa chỉ IP sử dụng đó giống với địa chỉ IP mà Đồng Di thường dùng, đúng không?” Tô Nhược Hân phân tích xong, cảm thấy mình đã có hai lựa chọn nghề nghiệp trong tương lai, một cái là bác sĩ, một cái là thám tử, rất có cảm giác thành tựu.

“Được nhỉ, không ngốc lắm.

“Hạ Thiên Tường, anh mới ngốc ấy.” Nghe thấy người đàn ông chế nhạo cô ngốc nghếch, Tô Nhược Hân không vui.

“Ừ, là anh ngốc.” Nhìn thấy Tô Nhược Hân cuối cùng cũng trở lại dáng vẻ thoải mái như trước, Hạ Thiên Tường thở phào một hơi nhẹ nhốm, sợ sự xuất hiện hôm nay của Lục Diễm Chi sẽ để lại ám ảnh tâm lý cho cô bé này.

Tuy nhiên, anh không hối hận về những gì mình đã làm với Tô Nhược Hân.

Những gì anh nói với Lục Diễm Chỉ đều đúng cả, hai người họ nam chưa cưới nữ chưa gả, đóng cửa lại có làm chuyện gì cũng chẳng hề sai trái.

Nếu có sai thì anh cũng buông bỏ rồi, vì sao Lục Diêm Chị lại uy hiếp không buông tha cho Tô Nhược Hân Cô bé của anh sao có thế đế cho người khác tùy tiện bắt nạt được?

Anh không cho phép “Ừm, anh ngốc, anh lặp lại lần nữa đế em ghi âm lại cho anh, để xem lần sau anh còn dám nói em ngốc nữa không? Nếu anh lại nói nữa, em sẽ mở cái này lên mười lần để đập vào mặt anh”

“Được, anh ngốc.” Hạ Thiên Tường thực sự ngoan ngoãn để cho Tô Nhược Hân ghi âm lại.

Dù sao chỉ cần cô nở nụ cười là được.

Những cái khác đều không quan trọng.

Những thứ khác anh hoàn toàn không quan tâm.

Kể từ khi biết trên đời này có một cô gái tên là Tô Nhược Hân, anh đã sớm chẳng thèm quan tâm đến liêm sỉ hay không liêm sỉ gì nữa rồi, anh chỉ cần cô vui là được.

Lúc Tô Nhược Hân đang phát đoạn ghi âm mà Hạ Thiên Tường nói “tôi ngốc” hết lần này đến lần khác, thì điện thoại trong tay đột nhiên vang lên, cô giật mình suýt chút nữa đã đánh rơi di động, vội vàng giữ lại rồi nhìn số đang hiển thị.