“Em muốn đi xem Hạ Nhất, Hạ Thiên Tường, Hạ Nhất đang ở trong chiếc xe đó, tại sao lại như thế?
Tại sao chứ?” Tô Nhược Hân nước mắt giàn giụa.
Cô khóc nức nở.
Hạ Thiên Tường sa sầm mặt mày: “Em ngồi trong xe đừng đi lung tung, anh qua đó xem thử.” Nói rồi, anh định ấn khóa xe, anh không muốn Tô Nhược Hân xuống xe cùng mình đi đến chỗ nguy hiểm.
Tô Nhược Hân cầm tay anh: “Hạ Thiên Tường, anh đừng để em ở lại đây một mình, như thế nếu như xảy ra nguy hiểm, ngay cả xe em cũng không xuống được thì chạy trốn thế nào đây? Em muốn đi theo anh”
Gô biết đây chính là thời gian tốt nhất để điều tra ra được nguyên nhân vụ nổ, điều tra xem tại sao bom lại nổ, sau đó điều tra tiếp có thể sẽ điều tra ra được một chút manh mối của đối phương.
Lúc này rất quan trọng.
Chỉ cần do dự một chút thôi cũng có thể bỏ lỡ manh mối tốt nhất.
Hạ Thiên Tường cũng không kịp suy nghĩ gì nữa, trực giác nói cho anh biết những gì Tô Nhược Hân nói là đúng.
Để cô ở lại trong xe thật ra cũng rất nguy hiểm.
Chẳng thà để cô đi bên cạnh mình.
“Đeo khẩu trang vào.” Hạ Thiên Tường lấy hai chiếc khẩu trang mới tinh trong ngăn kéo xe ra, anh đưa cho Tô Nhược Hân một cái, còn một cái để mình đeo, sau đó hai người đi đến chỗ cây cầu bị gấy.
Xe con vốn không thể lái qua.
Muốn sang được phía bên kia của cây cầu thì chỉ có thể vòng xe rồi đi qua một cây cầu khác.
Hạ Thiên Tường nhanh chóng đi đến chỗ cây cầu bị gãy.
Mọi thứ rất hỗn loạn.
Ba lần nổ, lần nào cũng có người chết và bị thương.
Còn cả mười mấy chiếc xe con bị rơi xuống sông nữa, trong mỗi chiếc xe con đều có người sống sờ SỜ.